Chương 490
Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng.
“Bọn họ lấy sự tự tin đó từ đâu vậy? Sở Thiên là dị năng giả hệ ăn mòn cấp 6 đó!”
Thẩm Chi Hủ mỉm cười khi thấy hổ trắng nhỏ tràn đầy căm phẫn như thế, anh không nói cho cô biết, kiếp trước người của sở nghiên cứu đã thành công, còn biến Sở Thiên thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.
Kiều Nghệ càng ngày càng chán ghét người của khu nghiên cứu, cô trở nên hết sức phẫn nộ: “Chúng ta có cần nói chuyện với Sở Thiên không?”
“Đợi Cố Hựu Kỳ điều tra xong, chúng ta suy nghĩ thêm cũng chưa muộn.” Thẩm Chi Hủ nhìn hai gò má căng phồng của cô, kìm nén bàn tay đang ngứa ngáy không chọc vào.
Kiều Nghệ cũng cảm thấy thế, suy cho cùng bọn họ không quen không biết Sở Thiên, vừa vào cửa đã nói có người ngấp nghé anh, sợ rằng sẽ bị coi là kẻ điên mà đuổi ra ngoài mất.
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt khựng lại, ngón tay trắng nõn kéo kéo vạt áo anh: “Người đẹp ốm yếu, anh nói sáng sớm hôm nay có động vật biến dị tấn công bất ngờ, chuyện này có liên quan đến người của khu nghiên cứu không nhỉ?”
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, cẩn thận suy tư mấy phút rồi mới trả lời cô: “Không loại trừ khả năng này.”
Kiều Nghệ bĩu môi, cảm thấy khu nghiên cứu này vẫn thật sự lôi kéo đủ kiểu người phi thường với khả năng đặc biệt. Nếu việc động vật tập kích có liên quan đến bọn họ, đây chẳng phải chứng tỏ một vài trong số những người này còn có thể điều khiển động vật biến dị chăng?
Nghĩ đến khả năng này, Kiều Nghệ không rét mà run.
Có lẽ Thẩm Chi Hủ cảm nhận được thay đổi nhỏ bé của cô, bèn ngồi xổm kéo hổ trắng nhỏ vào lòng, bàn tay không quên vỗ nhè nhẹ sau lưng cô.
“Ngao Ngao đừng sợ.”
“Tôi không sợ.”
“Thật không?”
“Tất nhiên!”
Dứt lời, Kiều Nghệ chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, lấy ra một viên tinh hạch cấp 5 lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp rồi chạy lên giường hấp thụ nó.
Đúng là muốn chui ra là ra luôn.
Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe mắt liếc thấy hổ trắng lớn và cây non mini cũng bắt đầu điều chỉnh dị năng trong cơ thể mình, không khỏi cảm thấy vui mừng yên tâm hơn.
...
“Anh nghe nói sáng sớm em lại vừa ý tên đàn ông khác, còn quyến rũ thất bại hả?”
Trong một căn phòng tổng thống, một người đàn ông ‘nữ tính’ mặc áo sơ mi đen, quần tây màu đen ngồi trên ghế sô pha. Nút áo sơ mi không cài hết, để lộ ra lồng ngực trắng nõn, đôi môi mỏng của gã ta đỏ thẫm giống như thoa son.
“Sao hả, anh ghen à?”
Cao Nhược Lâm cười híp mắt nhào vào lòng người đàn ông nữ tính, ngón tay như có như không vẽ vòng tròn trên lồng ngực lộ ra bên ngoài của gã ta.
Đôi mắt người đàn ông híp lại, nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Cao Nhược Lâm rồi đặt lên môi hôn: “Ngược lại thì chưa đến nỗi ghen, anh còn không hiểu em sao? Gặp người nào là muốn người đó. Anh chẳng qua là lo lắng tên nhóc Kỷ Chính kia sẽ ghen, làm loạn kế hoạch của chúng ta.”
Cô ả xì một tiếng, rút tay mình về: “Bọn em chỉ là quan hệ bạn giường, anh ta ghen cái gì chứ? Với lại, anh cảm thấy sức quyến rũ của em có lớn bằng việc sở hữu toàn bộ hang Tiêu Tiền không?”
Người đàn ông nữ tính cười ha hả, sau đó ghé đến hôn thật mạnh lên gò má ửng hồng của cô ả: “Anh chỉ thích dáng vẻ tự mình biết mình này của em.”
“Bớt đi.”
Cao Nhược Lâm cười khúc khích, hai người đưa đẩy nhau sắp thành củi khô bốc lửa, làm cho Thạch Ngọc Cầm ngồi ở đối diện không nhịn nổi nữa, giọng điệu chán ghé: “E rằng hai người quên mất tôi vẫn còn ở đây nhỉ?”