Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 495

Chương 495
Kiều Nghệ vừa ăn bánh cuốn vừa lén đánh giá người đàn ông, không ngờ gã cũng nhạy cảm, vừa ngước mắt thì đã bắt được ánh mắt dò xét của cô một cách chuẩn xác. Cô hoảng hốt vội vàng cụp mắt xuống, suýt nữa đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn.

Thẩm Chi Hủ phát hiện ra sự khác thường của cô, anh cúi đầu nhìn cô: "Ngao Ngao sao vậy?"

"Không sao, không có gì." Kiều Nghệ lắc đầu, dùng việc ăn thứ gì đó để che giấu mình đang có tật giật mình.

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, ánh mắt như có như không lướt qua người đàn ông phía đối diện, lại thấy gã vuốt mặt không biết là đang suy nghĩ gì. Anh lắc đầu, không để tâm đến việc này.

Họ không biết thật ra người đàn ông vuốt mặt đang buồn bực, rõ ràng ở trước tận thế mình cũng rất được các cô gái yêu thích mà, tại sao em gái dễ thương ở đối diện lại sợ mình như vậy? Chẳng lẽ có thời gian mình không chăm chút bản thân nên trở nên xấu xí rồi ư?

Trong lúc hoang mang, Sở Thiên lại không khỏi không cảm khái em gái thật đáng yêu. Cho dù cô có một mái tóc dài trắng như tuyết khác hẳn với người thường thì cũng khó che giấu được sự xinh xắn và đáng yêu của cô.

Ăn bánh cuốn xong, Thẩm Chi Hủ lại dẫn Kiều Nghệ đi mua đồ ăn khác.

Sở Thiên nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì ngông nghênh đi theo phía sau bọn họ, thấy họ tiêu tinh hạch như nước, dù Sở Thiên hiểu sâu biết rộng cũng thấy líu lưỡi.

Hành động của gã cũng bị hai người Thẩm Chi Hủ phát hiện, Kiều Nghệ lén quay ra phía sau nhìn gã. Cô kéo tay của Người đẹp ốm yếu, chờ lúc đối phương cúi đầu nhìn về phía mình dò hỏi, cô mới nhỏ giọng mở miệng: "Người đẹp ốm yếu, người đàn ông kia cứ đi theo chúng ta kìa."

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nắn nắn bàn tay mũm mĩm của cô trấn an: "Đừng sợ, đó là Sở Thiên."

Kiều Nghệ ồ một tiếng, sau khi biết người đó là Sở Thiên thì trợn tròn mắt như không dám tin.

Sở, Sở Thiên?!

Người đứng đầu của hang Tiêu Tiền ư?

Anh ta rảnh rỗi như vậy sao? Cứ đi theo sau đít bọn họ?!

Thấy hổ trắng nhỏ không tin, Thẩm Chi Hủ buồn cười nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô: "Chính là gã ta, em đừng quan tâm, cứ để gã đi theo."

Kiều Nghệ gật gật đầu, nhưng tính tò mò của cô như là móng vuốt hổ, nhẹ nhàng gãi trong lòng. Cô không chịu được nên lén quay đầu nhìn Sở Thiên, bất ngờ ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau. Hai người đều sững sờ, vẫn là Sở Thiên kịp phản ứng, gượng gạo nặn ra một nụ cười. Kiều Nghệ quay đầu lại như một con thú nhỏ sợ hãi, đôi mắt chớp chớp.

Sở Thiên này trông có vẻ không giống là một người xấu nhỉ?

Không hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến nụ cười gượng gạo vừa rồi của Sở Thiên,.

Sở Thiên cũng cảm thấy không hiểu, đưa tay sờ lên khóe miệng của mình. Gã nghĩ đến ước muốn khi còn bé của mình là có một cô em gái thơm tho mềm mại thì lập tức bình thường trở lại, nụ cười gượng gạo lúc đầu trở nên tự nhiên hơn.

Thẩm Chi Hủ dẫn Kiều Nghệ đi dạo một vòng khu giao dịch, Sở Thiên cũng đi theo, còn mua một số thứ mà bản thân gã không dùng đến. Đến khi gã mang những thứ này trở lại phòng làm việc thì bị Ôn Khang bắt gặp, cả người ngây ngẩn tại chỗ.

"Đại ca, anh mua những món đồ của con gái này làm cái gì?" Ôn Khang vốn tò mò nên mới hỏi, cuối cùng như là nghĩ đến gì đó, cười khà khà cực kỳ bỉ ổi: "Anh đang thích ai hả? Có phải là em sắp có chị dâu rồi không?"

Sở Thiên có hơi lúng túng, đá Ôn Khang một cái: "Đừng có nói hươu nói vượn."

"Chẳng lẽ không phải ư?" Ôn Khang sờ lên đầu: "Nếu không thì anh mua những thứ này làm gì?"

Sở Thiên ném đồ xuống ghế sô pha, đặt mông ngồi ở bên cạnh: "Mua chơi thôi."

Gã sẽ không nói cho Ôn Khang là mình nghĩ đến ước muốn thuở nhỏ, nhất thời kích động mua những đồ chơi nhỏ này tặng cho cô em gái không tồn tại của mình.

 


Bình Luận (0)
Comment