Chương 497
Rất lâu không thấy Người đẹp ốm yếu mở miệng, Kiều Nghệ nghi ngờ grừ một tiếng, Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần rồi mỉm cười: "Không nhớ rõ lắm."
Nghe thấy hổ trắng nhỏ tiếc nuối à một tiếng, Thẩm Chi Hủ lại nói: "Chỉ nhớ lần đầu tiên gói bánh bao là do ông ngoại nắm tay dạy cho tôi."
Kiều Nghệ nghe nói thế thì nhớ tới trước đây khi ở thành phố Hải Á, một người bạn trung học tên là Đường Vũ của Người đẹp ốm yếu đã nói về quá khứ của anh. Anh theo chân ông ngoại lớn lên, hình như cha mẹ mất sớm...
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ có hơi thương xót Người đẹp ốm yếu, cô đưa tay ôm lấy vòng eo gầy và rắn rỏi của anh.
Cơ thể Thẩm Chi Hủ cứng đờ, có hơi không quen lắm khi có người thân mật như thế với mình: "Ngao Ngao...?"
"Không có gì, tôi chỉ ôm anh một cái thôi."
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Chi Hủ lại cảm thấy ấm áp, cũng để mặc cô ôm mình từ phía sau, còn anh tiếp tục tập trung gói bánh bao.
Khoảng chừng mười phút trôi qua, Kiều Nghệ buông Người đẹp ốm yếu ra rồi từ từ đến bên cạnh anh, ngượng ngùng gãi gãi gương mặt của mình: "Người đẹp ốm yếu, anh cũng nắm tay dạy tôi được không?"
"Được." Thẩm Chi Hủ vui vẻ đồng ý và nắm tay dạy hổ trắng nhỏ. Thế nhưng cô đúng là hậu đậu, dù được nắm tay dạy bảo mà bánh bao cô gói vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng Kiều Nghệ bỏ cuộc, tức giận đứng ở một bên quan sát Người đẹp ốm yếu gói một cách lưu loát.
Thẩm Chi Hủ không chịu nổi ánh mắt đầy oán niệm của cô, chủ động mở miệng: "Ngao Ngao muốn đi ra ngoài dạo bộ không, dẫn Đại Bạch và cây non đi cùng nữa."
Kiều Nghệ nghe vậy thì cảm thấy cũng được, cô vẫn chưa dạo chơi trong hang Tiêu Tiền vào buổi tối, chỉ là...
"Người đẹp ốm yếu, anh yên tâm để tôi ra ngoài một mình hả?"
Đương nhiên là Thẩm Chi Hủ không yên tâm rồi, nhưng có hổ trắng lớn uy hiếp ở bên cạnh, ai dám không sợ chết mà tiến lên được chứ?
Anh nghĩ sao nói vậy khiến cho Kiều Nghệ mím môi cười, hổ mẹ cũng ngẩng đầu vung vẩy cái đuổi thật dài một cách vui vẻ.
"Vậy tôi đi ra ngoài đây."
"Ừm, về sớm nhé."
"Biết rồi, biết rồi."
Và thế là Kiều Nghệ cầm lấy balo nhỏ của mình đeo lên người, trong đó đựng các tinh hạch khác nhau từ cấp 1 đến cấp 5. Sau đó cô nhấc cây non mini ngụy trang thành cây non bình thường đặt ở bên hông của balo, tay vỗ vỗ đầu của hổ mẹ rồi đi ra cửa.
Vừa ra cửa thì cô thấy Cố Hựu Kỳ cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.
"Tiểu Nghệ cũng muốn đi dạo chợ đêm à?" Cố Hựu Kỳ hỏi.
"Chợ đêm?"
"Đúng vậy. Đến buổi tối thì khu giao dịch của hang Tiêu Tiền chính là chợ đêm, có đủ loại đồ ăn ngon đó."
Kiều Nghệ nghe xong chợt cảm giác bụng vừa được ăn no của mình lại rỗng đi không ít: "Món ngon nào cũng có hả?"
Cố Hựu Kỳ biết Kiều Nghệ là hổ trắng nhỏ, sợ là cô không biết món ngon nào cũng có ở chợ đêm nên kiên nhẫn giải thích: "Có đồ ăn ngon như oden, lẩu cay thập cẩm, đồ nướng, mực viên, vân vân."
"Wow..." Phải nói là Kiều Nghệ vừa nghe xong đã thèm, cặp mắt màu lam nhạt càng tỏa sáng lấp lánh hơn.
"Nhưng Tiểu Nghệ đi ra ngoài một mình á?
Chi Hủ không lo lắng cho em sao?"
"Có ma ma đi cùng tôi rồi." Kiều Nghệ nhẹ nhàng vuốt vuốt lỗ tai của hổ mẹ: "Người đẹp ốm yếu nói có ma ma ở đây thì không ai mù mà lại gần đâu."
"À đúng rồi, còn có cây non nữa." Kiều Nghệ nghiêng người để anh ta nhìn thấy cây non mini đặt bên hông balo của cô.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy cũng đúng, anh ta gật đầu đồng ý, nhưng nhìn Kiều Nghệ đáng yêu như vậy thì vẫn không thể yên tâm được: "Anh cũng muốn đi chợ đêm, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
"Được."