Chương 499
"Anh làm gì vậy?" Giọng nói của cô mềm mại, cho dù là hung hăng mở miệng nhưng vẫn có một loại cảm giác nũng nịu.
Vân Trác Việt không để ý tới bé gái nhưng cũng biết mình đã thất bại, gã ta vội vàng lùi lại khi thấy con hổ trắng lớn biến dị ở bên cạnh bé gái không có ý tấn công mình, sau đó lẩn vào giữa đám đông.
Hổ mẹ thấy người bỏ chạy cũng không có ý định đuổi theo. Thấy nhóc con còn đang thở phì phò, nó nghiêng đầu cọ vào cổ của cô, ý bảo nó không sao.
Kiều Nghệ cũng thuận thế ôm lấy hổ mẹ, quyến luyến cọ lại.
"Gã đàn ông đó là người xấu, quay về con phải nói với Người đẹp ốm yếu mới được!" Kiều Nghệ nhỏ giọng thì thầm với hổ mẹ.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Một tiếng nói lạ lẫm vang lên, Kiều Nghệ và hổ mẹ vô thức nhìn theo tiếng nói thì thấy Sở Thiên đang cau mày.
Sở Thiên không ngờ có thể gặp được Kiều Nghệ ở chợ đêm. Gã liếc xung quanh một vòng nhưng không phát hiện bóng dáng của Thẩm Chi Hủ, không khỏi nảy sinh oán trách với anh.
Thẩm Chi Hủ này bị sao vậy? Sao lại yên tâm để một em gái nhỏ đáng yêu như thế này đi dạo chợ đêm một mình được chứ?
"Anh trai của em đâu?"
Anh trai?
Ý chỉ Người đẹp ốm yếu sao?
Kiều Nghệ đứng lên và mở thêm một phần mực viên. Cô đưa cho hổ mẹ một cái, thấy nó quay đầu, rõ ràng là không muốn ăn nữa, lúc này cô mới đưa vào trong miệng.
"Chỉ có một mình tôi thôi."
"Anh trai của em yên tâm để em ra ngoài ư?" Mi tâm Sở Thiên như sắp nhíu chặt lại thành một cục.
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái: "Có ma ma đi cùng tôi rồi mà."
Cô nhẹ nhàng sờ lên đầu hổ mẹ, hổ mẹ cũng cọ vào lòng bàn tay của cô.
Có lẽ Sở Thiên không ngờ cô sẽ trả lời như thế, nhìn con kia hổ trắng lớn biến dị hung mãnh nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn dưới tay cô như vậy, trong lòng có hơi dịu lại.
"Một mình vẫn quá nguy hiểm." Sở Thiên vẫn không thể nào chấp nhận được.
Kiều Nghệ nhai nuốt xong một miếng mực viên, sau đó mới nhớ tới Cố Hựu Kỳ, cô a một tiếng.
"Sao vậy?"
"Tôi nhớ ra rồi, tôi tới cùng Cố Hựu Kỳ."
Cố Hựu Kỳ?
Sở Thiên biết cái tên này, là người đi theo Thẩm Chi Hủ, cũng là cao thủ.
"Anh ta đâu?" Sở Thiên lại nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn không phát hiện bóng dáng của Cố Hựu Kỳ.
"Đi chỗ khác rồi." Kiều Nghệ thờ ơ nhún vai, chóp mũi khẽ động khi ngửi thấy mùi trái cây tươi, cô lập tức quên mất Sở Thiên, lần theo mùi hương đi tìm sạp bán trái cây.
Sở Thiên không còn cách nào khác, vừa đi theo Kiều Nghệ vừa oán trách Cố Hựu Kỳ về cách trông nom trẻ con.
"Là nước ép trái cây tươi." Kiều Nghệ khẽ kêu một tiếng, con sâu háu ăn không ngừng gặm trong lòng khi trong thấy ruột dưa hấu màu đỏ: "Chủ quán, tôi muốn một ly nước dưa hấu."
"Một ly nước dưa hấu là năm tinh hạch cấp 1 nhé em gái nhỏ." Chủ quán là một cô gái xinh đẹp, thấy người tới là một em gái nhỏ thì tinh ý giới thiệu một lần.
Kiều Nghệ à một tiếng, cô mở balo ra, phát hiện mình không có tinh hạch cấp 1: "Tinh hạch cấp 2 có được không?"
"Tinh hạch cấp 2 có thể mua được hai ly."
"Vậy thì hai ly đi ạ." Một ly còn lại cô mang về cho Người đẹp ốm yếu uống!
Kiều Nghệ vui vẻ nghĩ, Sở Thiên cũng ở một bên nhìn không chớp mắt, càng nhìn càng cảm thấy Kiều Nghệ là em gái lý tưởng của mình, trong lòng ngứa ngáy muốn chạm vào chùm tóc đuôi ngựa của cô.
"Em gái nhỏ, của em này." Chủ quán rót đầy hai ly nước dưa hấu rồi đưa cho Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nhận lấy, lúc này giọng của Cố Hựu Kỳ vang lên.
"Tổ tiên nhỏ của tôi ơi, cuối cùng cũng tìm được em rồi! Nếu như em xảy ra chuyện gì thì chắc Chi Hủ sẽ lột da anh ra mất!"
"Không đâu, Người đẹp ốm yếu cũng không biết tôi ra ngoài với anh.
Vả lại, ma ma của tôi cũng ở đây mà."