Chương 501
Giỏi ghê hen, đây là nhằm vào tinh hạch của Người đẹp ốm yếu mà!
Kiều Nghệ không nghe theo, cô dính sát vào đùi của Người đẹp ốm yếu và cảnh giác nhìn Cố Hựu Kỳ: "Anh nghĩ hay lắm, tinh hạch của Người đẹp ốm yếu đều là của tôi!"
Cố Hựu Kỳ không còn gì để nói, vốn còn muốn phản bác nhưng người nào đó đã mỉm cười đụng đụng vào gương mặt mềm mại của Kiều Nghệ, cưng chiều nói: "Ừm, tinh hạch của tôi đều là của Ngao Ngao."
Ngao Ngao?
Sở Thiên nghe thấy xưng hô này, ánh mắt không khỏi rơi vào người Kiều Nghệ, nhũ danh của cô là Ngao Ngao sao? Thật đáng yêu.
Sở Thiên càng ghen tị hơn khi thấy tay của Thẩm Chi Hủ còn đang nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của Kiều Nghệ, ngón tay cũng ngứa ngáy.
Em gái thơm tho mềm mại, gã cũng muốn có được...
Thẩm Chi Hủ không biết Cố Hựu Kỳ có quan hệ với Sở Thiên từ lúc nào. Anh nắm tay hổ trắng nhỏ đi vào ngồi xuống chỗ ngồi ban nãy của họ, còn chưa mở lời thì hổ trắng nhỏ đã đẩy nước dưa hấu chưa mở nắp đến trước mặt anh. Anh nhìn qua dò hỏi thì nhận được nụ cười ngọt ngào của cô.
"Người đẹp ốm yếu, cho anh đó!"
"Ngao Ngao thật tốt." Thẩm Chi Hủ nói một tiếng theo thói quen, sau đó cắm ống hút vào trước ánh mắt vừa khó hiểu vừa hâm mộ của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên, từ từ hút một ngụm nước dưa hấu thanh mát.
"Ngọt không?" Kiều Nghệ hỏi.
"Ngọt."
"Tôi vừa uống cũng ngọt!" Kiều Nghệ cười càng ngọt ngào hơn.
Thẩm Chi Hủ cũng bị cô lây nhiễm, lông mày khóe mắt đều hiển hiện ý cười, gương mặt đẹp trai có tính công kích lúc đầu cũng ôn hòa hơn.
Cố Hựu Kỳ đã quen với việc Thẩm Chi Hủ sẽ biến thành người khác ở trước mặt Kiều Nghệ, nhưng Sở Thiên lần đầu tiên gặp nên ngây ngốc một hồi lâu.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý đến hai người này. Anh sờ lên cái bụng có hơi nhô lên của hổ trắng nhỏ, nghĩ đến trong hai tiếng đồng hồ này cô đã ăn không ít thứ, anh hơi bất lực khẽ vuốt cái mũi của cô: "Đã nói là ra ngoài đi dạo, đi bộ chưa xong mà đã ăn bao nhiêu thứ rồi."
Cũng may trước đó từng thu thập được vật tư ở bệnh viện, cũng thu được rất nhiều viên tiêu hóa. Nếu như lát nữa cô tiêu hóa không tốt thì uống thêm vài viên tiêu hóa là được.
Kiều Nghệ ngượng ngùng lui về phía sau né tránh tay của Người đẹp ốm yếu: "Đừng trách tôi, muốn trách thì trách đồ ăn vặt ở chợ đêm quá ngon."
Cô vừa mới nói xong thì một giọng nói đột ngột vang lên.
"Trách tôi."
Người nói chuyện là Sở Thiên, thấy ánh mắt mọi người đều ít nhiều kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, gã mặt không đổi sắc giải thích: "Chợ đêm là do tôi đề nghị, nên trách tôi."
Kiều Nghệ: "..."
Thẩm Chi Hủ: "..."
Cố Hựu Kỳ: "..."
Có lẽ không ngờ Sở Thiên sẽ giải thích như vậy, Kiều Nghệ không biết nên nói gì. Từ trước đến nay Thẩm Chi Hủ luôn ít nói với người ngoài, vẫn là Cố Hựu Kỳ pha trò để lướt qua đề tài này.
Sở Thiên lén liếc qua Kiều Nghệ, thấy cô lại tập trung nói chuyện với Thẩm Chi Hủ thì trong lòng hiện lên sự hụt hẫng.
"Người đẹp ốm yếu, anh đói bụng không? Muốn ăn thêm xiên nướng không?"
Thẩm Chi Hủ không thích ăn đồ dầu mỡ lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ ăn cùng hổ trắng nhỏ, anh lắc đầu khi nghe cô hỏi như vậy,: "Em ăn là được rồi."
Kiều Nghệ không thích ăn một mình, đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép của Người đẹp ốm yếu: "Người đẹp ốm yếu, bụng của anh nói với tôi là anh đang đói bụng, phải ăn chút gì đó mới được."
Đôi mắt cô chuyển động: "Anh ở đây chờ tôi một lát!"
Dứt lời, Kiều Nghệ đứng dậy dẫn hổ mẹ rời đi.
Sở Thiên thấy thế muốn theo sau, lại bị Cố Hựu Kỳ nhanh tay nhanh mắt kéo lại.
"Chi Hủ còn không lo lắng, anh cũng đừng đi theo."
Sở Thiên im lặng ngồi xuống, lấy một loại ánh mắt không đồng ý nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ ngoảnh mặt là ngơ, thậm chí còn nhẹ nhàng nhếch nhếch môi.