Chương 509
“Vậy hôm nay Ngao Ngao làm nhân viên hậu cần đi, lần này Đại Bạch và cây non sẽ tiêu tốn rất nhiều dị năng đó, em nhớ kịp thời bổ sung cho họ là được."
Đôi mắt của Kiều Nghệ sáng lên, nhận lấy túi tinh hạch nhỏ kia.
"Ừm, tôi biết rồi! Người đẹp ốm yếu, anh cứ yên tâm đi!”
“Ngoan lắm.”
Thẩm Chi Hủ vừa nói dứt lời, lập tức đuổi luồng dao động kia.
Kiều Nghệ nhìn theo bước chân dần dần xa của anh, siết chặt tinh hạch trong tay, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn tinh hạch rơi lung tung trên mặt đất, kia là chiến lợi phẩm của Sở Thiên. Cô nghĩ một lát mở lá chắn ra che phủ bản thân ở bên trong, sau đó giúp Sở Thiên nhặt chiến lợi phẩm, đợi sau khi kết thúc chiến đấu sẽ đưa cho gã.
. . .
Một bên khác, Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm đã di chuyển đến chỗ ở của Kỷ Chính trong hang Tiêu Tiền, hai người bọn họ đứng bên cạnh cửa sổ, hết sức hài lòng nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Một lúc lâu sau, Cao Nhược Lâm hỏi: “Dị năng của Sở Thiên đạt cấp 6, liệu chúng ta có thể thành công không?”
“Từ khi nào em lại thiếu tự tin như vậy? Có vua chim sẻ biến dị ở đây, chúng ta có thể triệu hoán vô số chim sẻ biến dị, dù cấp của bọn chúng thấp nhưng tiếp tục đánh luân phiên, em cảm thấy Sở Thiên có bao nhiêu tinh hạch để khôi phục dị năng? Hơn nữa, còn có Kỷ Chính dã tâm bừng bừng ở đây, lần này họ chắc chắn thua!"
Cao Nhược Lâm nghe vậy, cảm thấy cũng đúng, rúc vào lòng Vân Trác Việt.
Hai người lẳng lặng mà nhìn một màn này, bỗng nhiên Vân Trác Việt kêu thảm một tiếng đẩy Cao Nhược Lâm ở trong lòng ra.
Cao Nhược Lâm không đề phòng, cả người bị đẩy ngã xuống đất, tay chân va chạm mạnh đau đến mức hai mắt cô ta tối sầm.
“Vân Trác Việt, anh làm gì vậy?”
“Là ai? Mau ra đây!”
Hai người nói cùng một lúc.
Cao Nhược Lâm cũng nhận ra có gì đó không đúng, chịu đựng đau đớn tập trung nhìn sang thì thấy Vân Trác Việt che cổ, dòng máu đỏ sẫm từ kẽ tay gã ta chảy ra, cảnh giác nhìn chung quanh.
“Trác Việt, anh sao vậy?”
“Có người tấn công anh!”
Vân Trác Việt vừa mới nói xong, năng lượng vô hình tiếp tục khiến đầu gối gã ta bị thương nặng. Gã ta kêu thảm một tiếng, cả người quỳ trên mặt đất.
“Trời, trời ơi…”Cao Nhược Lâm không dám tới gần Vân Trác Việt, vừa lăn vừa bò đến một góc hẻo lánh.
Cô ả chỉ là một dị năng giả dịch dung hoàn toàn không có sức chiến đấu, lúc này có thể trốn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?” Vân Trác Việt tức giận hét lên, nhưng người tới còn chưa hiện thân thì lực lượng vô hình kia đã cắt đứt nửa đầu của gã ta, máu đỏ lẫn óc trắng bắn tung tóe đầy đất, viên tinh hạch màu xám cũng “keng” một tiếng rớt xuống đất.
Cao Nhược Lâm tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hơn nữa phần nửa đầu của Vân Trác Việt đúng lúc rơi cạnh chân cô ả. Cô ả bị dọa sợ, ôm lấy đầu, thét lớn.
Thẩm Chi Hủ ở trong tối nhìn thấy cảnh này, tự động che tiếng thét chói tai của Cao Nhược Lâm, chậm rãi dạo bước đến bên cạnh thi thể Vân Trác Việt, đeo găng tay vào sau đó nhặt viên tinh hạch màu xám lên.
Chẳng biết từ khi nào Cao Nhược Lâm ở trong góc đã thôi thét chói tai, Thẩm Chi Hủ không thèm để ý, cất viên tinh hạch màu xám tro kia của Vân Trác Việt vào không gian. Lúc anh vừa định đứng dậy, lại nghe thấy một giọng nói mềm mại quen thuộc.
“Anh ơi?”
Anh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một cô bé khoảng mười tuổi đang ngồi tê liệt trong góc. Cô bé có mái tóc tuyết trắng và đôi mắt màu lam nhạt, mặt mày tinh xảo đáng yêu giống như nhân vật bước từ trong manga ra vậy.
“Anh ơi...?” Cô ả nghiêng đầu, bộ váy rộng lớn trên người cũng bởi vì động tác này mà tuột xuống chỗ khuỷu tay, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn lớn.
Ánh mắt của Thẩm Chi Hủ sâu hơn một chút, trông thấy cô ả còn sợ sệt bò về phía mình, một luồng sức mạnh to lớn bá đạo hóa thành một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ bé gái rồi nhấc cả người lên.