Chương 52
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang nghĩ gì, nhưng anh có thể từ khuôn mặt hổ ngốc nghếch kia mà nhìn ra cô đang thay đổi đủ loại biểu cảm.
Động vật biến dị có nhiều biểu cảm như vậy sao?
Thẩm Chi Hủ không biết, nghĩ đến những động vật biến dị từng gặp ở viện nghiên cứu, không phải hung ác thì cũng là khát máu, chúng không thú vị bằng hổ trắng nhỏ trước mặt này chút nào, đặc biệt khi cô còn kéo anh về ổ, làm “nguồn lương thực dự trữ”.
Không hiểu sao, Thẩm Chi Hủ lại muốn cười, nhưng lúc này cổ họng lại ngứa ngáy, anh không khỏi đưa tay lên môi, ho nhẹ vài cái.
Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt màu lam nhạt, nhớ tới kiếp trước cô đọc được trên mạng có một từ…
Người đẹp ốm yếu.
Người đàn ông này bây giờ mới xứng với mấy từ ‘Người đẹp ốm yếu’.
Kiều Nghệ im lặng nhìn người đàn ông này, thấy anh đã bình ổn lại, cô mới ngước mắt lên nhìn. Trong tay anh vẫn đang cầm chiếc bánh quy còn chưa ăn hết, hiển nhiên là muốn đưa bánh quy cho mình.
“Em không muốn à?”
Hổ trắng nhỏ có thể ăn bánh quy không?
Thẩm Chi Hủ do dự không biết liệu có nên lấy lại bánh quy hay không, nhưng nhìn thấy ánh mắt hổ trắng nhỏ rơi trên chiếc bánh quy trong tay mình, đôi mắt xanh lam nhạt đẹp đẽ như thủy tinh lộ ra khát vọng.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận nhìn hổ trắng nhỏ, trong lòng nảy sinh một nghi vấn mới…
Hổ trắng nhỏ đã cai sữa chưa nhỉ?
Kiều Nghệ muốn ăn bánh quy, nhưng cô không biết bản thân mình có thể ăn được hay không, cô đang lưỡng lự, không ngờ Người đẹp ốm yếu đã thay cô ra quyết định, gọn gàng cất bánh quy, nhét vào balo.
Kiều Nghệ: Ế ???
Không phải nói đưa cho cô, như thế nào thu hồi lại nhanh thế? Người đàn ông này sao mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa vậy?
Cảm nhận được sự không hài lòng của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ ân cần nói: “Em vẫn chưa cai sữa phải không? Hổ con chưa cai sữa thì không thể ăn bánh quy đúng không?”
“Tui” cai sữa! Đã cai sữa từ lâu rồi! (๐•̆ ·̭ •̆๐)
Kiều Nghệ bất mãn mà gầm lên một tiếng, như tiếng gào khóc, không hề có tí sức uy hiếp nào, chỉ khiến cho Thẩm Chi Hủ bật cười.
Thật dễ thương quá đi mất.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ hơi tối, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, kiếp này bị hổ trắng nhỏ kéo về làm “Lương thực dự trữ”.
Anh cảm thấy mình làm “Lương thực dự trữ” cũng không sao cả, nếu bị người của viện nghiên cứu bắt về, kiếp này cũng chỉ lặp lại con đường cũ của kiếp trước mà thôi.
À, không đúng, hẳn là anh phải phá hủy thế giới bẩn thỉu vô vọng này trước.
Thẩm Chi Hủ cụp mắt xuống, lông mi dài che đi cảm xúc đen tối và hung dữ trong mắt anh.
Trong lúc nhất thời, Kiều Nghệ cảm thấy không khí xung quanh Người đẹp ốm yếu này dường như đã có sự thay đổi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nguy hiểm nhưng không thể nào giải thích được, khiến tóc gáy cô vô thức dựng đứng. Nhưng khi cẩn thận cảm nhận, cô lại không cảm thấy được gì nữa, cứ như thể những gì mình vừa cảm thấy chỉ là ảo giác.
Thẩm Chi Hủ không chú ý tới ánh mắt thăm dò của hổ trắng nhỏ, khi anh ngước mắt lên thì đã khôi phục lại như bình thường, đang định nói gì đó. Song cảm giác bất lực quen thuộc lại quét qua người anh.
Anh không còn cách nào khác, đành phải từ từ nằm xuống đất, không ngờ lưng vừa mới chạm đất, lập tức đau nhói, anh khẽ rít lên.
Kiều Nghệ ở cách đó không xa chứng kiến toàn bộ quá trình, thân là kẻ chủ mưu cô cảm thấy hơi áy náy, đôi mắt tròn xoe đảo trái nhìn phải, nhưng lại không dám nhìn Người đẹp ốm yếu.
May mắn thay, Người đẹp ốm yếu không để ý, sau khi nằm xuống một chút thì yên lặng luôn.
Kiều Nghệ cứ như vậy nhìn anh nhắm mắt lại ngủ, cô sửng sốt một lát, không khỏi nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
“Ngaooo?” Giờ anh định đi ngủ à?
Kiều Nghệ đợi một lúc, cũng không thấy Người đẹp ốm yếu có phản ứng gì, cô ngập ngừng tiến lại gần vài bước, phát hiện thân thể Người đẹp ốm yếu đang run nhẹ. Sắc hồng trên mặt nhạt đi nay đã quay trở lại, có một chút yếu ớt hiện lên giữa hai lông mày của anh.