Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 528

Chương 528
Bữa ăn thịnh soạn!

Cô bất ngờ nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Bữa ăn thịnh soạn gì thế?

“Một bữa tiệc đầy đủ thịt, Ngao Ngao thích không?”

“Grừ grừ...” Tất nhiên là thích!

Kiều Nghệ vội vàng gật đầu lia lịa.

“Vậy Ngao Ngao chờ nhé, tôi đi chuẩn bị.”

Ừm ừm!

Cô nhìn Người đẹp ốm yếu quay lại chỗ cũ chuẩn bị bữa tiệc đầy đủ thịt, nghĩ ngợi một lúc, quyết định mình không thể rảnh rỗi như vậy được, cô phải giúp đỡ Thẩm Chi Hủ!

Nghĩ đến đây, cô giũ giũ người, không ngoài dự liệu những giọt nước tung tóe bắn lên người hổ mẹ và cây non mini.

Hổ mẹ: “...”

Cây non mini: “...”

Một hổ và một cây cũng có chút cạn lời.

Kiều Nghệ cũng nhận ra, ngượng ngùng liếm liếm chòm râu của mình.

“Grừ grừ...” Xin lỗi nha, kích động quá nên quên hai người vẫn còn ở đây.

“Grừ grừ...” Con đi giúp Người đẹp ốm yếu đây, mama nè, mẹ và Tiểu Thụ có thể tiếp tục ngâm nước nha!

Nói xong, Kiều Nghệ chạy về phía Người đẹp ốm yếu khoa chân múa tay một phen. Anh hiểu ý cô, lấy ba lô nhỏ đã cất quần áo sạch sẽ đưa cho hổ trắng nhỏ.

Cô vẫy vẫy đuôi, cố tình chạy ra sau một cây cổ thụ. Đầu tiên là thả tấm chắn của mình ra, sau đó suy nghĩ xoay chuyển, hổ trắng dài gần hai mét đã biến thành một cô bé toàn thân trần truồng.

Mái tóc dài màu tuyết trắng của bé gái ướt đẫm, cô tùy ý dùng tay vắt một hồi rồi mở ba lô ra, phát hiện Người đẹp ốm yếu còn chu đáo chuẩn bị khăn lông cho mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười ngọt ngào, cô dùng khăn lông lau khô nước trên người rồi mặc quần áo vào.

Nhưng vừa mới thay quần áo xong, Kiều Nghệ phát hiện quần áo vốn vừa người đã ngắn đi rất nhiều, điều này có nghĩa là cô lại trưởng thành rồi!

Nghĩ như vậy, cô hết sức phấn khởi thu hồi tấm chắn, đeo ba lô nhỏ của mình lên chạy về.

“Người đẹp ốm yếu ơi! Người đẹp ốm yếu ơi!”

Thẩm Chi Hủ nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt bỗng dưng ngừng trệ.

Hổ trắng nhỏ đang chạy về phía mình lại lớn lên rồi, nếu như nói trước kia cô trông khoảng mười tuổi, thế thì bây giờ cô giống như một cô bé mười hai tuổi, là một cô gái nhỏ rồi.

“Tôi lại trưởng thành rồi này!”

Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt quan sát, tầm nhìn dịu dàng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của hổ trắng nhỏ, hai gò má trắng nõn của cô vẫn còn khá bụ bẫm, trông vẫn vô cùng đáng yêu.

Hổ mẹ và cây non mini cũng ngạc nhiên về sự thay đổi của cô, một hổ và một cây cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ.

“Ừ, Ngao Ngao cao lớn rồi.” Thẩm Chi Hủ đứng dậy so sánh với hổ trắng nhỏ đã cao hơn không ít. Ban đầu chiều cao của cô đến hông của anh, bây giờ đã đến dưới ngực anh rồi.

Trong thoáng chốc, anh rất phiền muộn, chỉ cảm thấy cô nhóc này lớn lên quá nhanh, bản thân hoàn toàn không có niềm vui thú của việc nuôi một đứa nhỏ.

Nghĩ đến hổ trắng nhỏ sẽ nhanh chóng trưởng thành, Thẩm Chi Hủ càng rầu rĩ hơn.

Kiều Nghệ vẫn không biết anh đang suy nghĩ gì, thế nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của đối phương.

“Người đẹp ốm yếu này, anh làm sao thế?” Kiều Nghệ chớp chớp đôi mặt màu xanh lam nhạt, khó hiểu nhìn anh.

Anh thu hồi tâm trạng muộn phiền, muốn xoa xoa đầu cô, nhưng lại muộn màng nhận ra mái tóc dài đang ướt đẫm của cô. Thẩm Chi Hủ nhướng mày, trên tay có thêm một cái khăn lông thấm nước, dịu dàng cẩn thận lau khô tóc ướt cho hổ trắng nhỏ.

“Sao em không lau tóc hả?”

“Tôi vui quá nên quên mất.”

“Em đó...” Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ cưng chiều, cộng thêm âm thanh của anh lại dễ nghe khiên bên tai của Kiều Nghệ không nhịn được đỏ lên, bàn tay nhỏ mềm mại cũng kìm lòng không đậu túm lấy vạt áo Thẩm Chi Hủ.

“Sao thế?” Anh nhận thấy động tác của cô, bèn hỏi.

“Không, không có gì.”

Cô vừa dứt lời, Thẩm Chi Hủ phát hiện lỗ tai đỏ ửng của hổ trắng nhỏ, trong lòng buồn cười, ngón tay thon dài đùa nghịch chúng một cách xấu xa.

 


Bình Luận (0)
Comment