Chương 530
“Trước tiên qua đó xem sao!” Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ nhìn nhau, sau đó hai người vội vã chạy đến phòng của Thạch Ngọc Cầm.
...
Trong phòng của Thạch Ngọc Cầm, một người phụ nữ trung niên đang xử lý vết thương rạn nứt trên người cô ta. Sắc mặt cô ta trắng bệch, trên da thịt còn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy vết rạn nhàn nhạt.
Sở Thiên kinh hãi không thôi, đợi người phụ nữ trung niên xử lý vết thương trên người Thạch Ngọc Cầm xong, gã mới hỏi dò: “Cô ta thế nào rồi?”
“Ngài Sở, tình hình của cô Thạch này không tốt lắm, với lại trông không giống như bị bệnh, mà là dị năng xuất hiện vấn đề.”
“Có thể chữa được không?” Cố Hựu Kỳ lại gần hỏi.
“Bây giờ chỉ có thể dùng thuốc để ổn định vết thương của cô ấy, còn về việc có khả quan hay không thì chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy.” Người phụ nữ trung niên nói xong, thở dài một hơi, sau đó như thế nhớ điều gì đó, bà ấy nói: “Phải rồi, lúc tôi xử lý vết thương cho cô ấy, trong miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm một cái tên, hình như... Hình như tên là Thẩm Chi Hủ gì đó? Ngài Sở có biết người này là ai không?”
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ ngẩn ra, người sau bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, đã là lúc nào rồi? Thạch Ngọc Cầm lại còn nghĩ đến “con nhím” Thẩm Chi Hủ kia, quả đúng là tình yêu sâu đậm chăng?
“Tôi biết, để tôi phái người đưa bà trở về.”
“Không cần đâu, chỉ một đoạn đường ngắn thôi, tôi có thể tự về được.” Người phụ nữ trung niên vui cười hớn hở xua xua tay, từ chối ý tốt của Sở Thiên.
Đợi sau khi bà ấy đi rồi, Sở Thiên nhìn chằm chằm Thạch Ngọc Cầm vẫn đang hôn mê một lúc lâu, chỉ thấy đôi môi tái nhợt của cô ta mấp máy. Gã nghiêng tai lắng nghe, còn có thể nghe ra một chữ “Thẩm” khẽ khàng.
Gã không khỏi nhíu chân mày lại: “Rốt cuộc Thẩm Chi Hủ đi nơi nào rồi?”
Cố Hựu Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chợt nghĩ ra: “Lân cận hang Tiêu Tiền có rừng sâu núi thẳm gì không?”
“Có, làm sao?” Sở Thiên không rõ nguyên do.
“Vậy anh ta chắc chắn dẫn mấy người Tiểu Nghệ lên núi đi săn rồi!”
“Gì cơ?” Gã không dám tin: “Thẩm Chi Hủ nghĩ thế nào vậy? Sao lại mang Tiểu Nghệ đến chỗ nguy hiểm đó chứ?”
Nguy hiểm?
Cố Hựu Kỳ bĩu môi, anh ta lại không cho là đúng. Núi rừng đối với hổ mà nói là khu vực săn bắn thiên nhiên, bọn họ ở bên trong chỉ có như cá gặp nước, nếu nói nguy hiểm thì cũng là động vật trong núi sẽ gặp nguy thì có?
“Vẻ mặt này của anh là gì đấy?” Sở Thiên lộ ra biểu cảm bất mãn.
Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, nhún vai: “Haizz, anh em Sở Thiên à, lo lắng của anh là thừa thãi rồi, có Thẩm Chi Hủ, Đại Bạch và Tiểu Thụ ở đó, Tiểu Nghệ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Với lại, Kiều Nghệ còn là một con hổ trắng có huyết thống thuần túy đó, em ấy cũng là một con hổ hung mãnh biết săn thú, chỉ là dáng người nhỏ hơn thôi.
Nghĩ đến thân hổ lại dài ra của Kiều Nghệ tối hôm qua, anh ta âm thầm gật gật đầu.
“Thẩm Chi Hủ thường xuyên làm như thế à?” Sở Thiên hỏi tiếp.
“Ừ.”
“Tiểu Nghệ cũng đi theo anh ta?”
“... Thật ra thì anh hiểu lầm anh ta rồi, con nhóc Tiểu Nghệ kia thích chạy trong núi rừng, có lúc anh ta không rảnh, em ấy sẽ cưỡi Đại Bạch rồi dẫn Tiểu Thụ Miêu tự mình vào trong rừng núi chơi đùa đó.”
Cố Hựu Kỳ thấy chuyện này cũng nhiều rồi, cho nên từ nỗi khiếp sợ, lo lắng ban đầu đã biến thành quen thuộc như hiện tại.
Sở Thiên: “...”
Gã ngẩn ngơ tại chỗ, cũng không biết nói gì cho phải, có điều nghĩ đến Tiểu Nghệ nhỏ con cưỡi trên người hổ trắng lớn, hình ảnh kia thật sự khiến người ta kinh ngạc, gã không tưởng tượng ra nổi.
Cuối cùng, Sở Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, dặn dò Ngụy Nhuận đến cổng hang Tiêu Tiền trông chừng, nếu thấy Thẩm Chi Hủ trở về thì bảo anh ta mau đến đây một chuyến.
Trong lúc mơ hồ, gã cảm thấy Thạch Ngọc Cầm biến thành như vậy không tránh khỏi có liên quan đến đối phương.