Chương 537
Hổ mẹ cũng tò mò, thế nhưng sự hiện diện ở khắp nơi của nó đã thu hút Sở Thiên ngồi chung một chiếc máy bay trực thăng với mọi người liên tục nhìn sang.
Lúc này, hổ mẹ mới chú ý đến ánh mắt của gã, nó thuận theo nhìn sang, đôi mắt màu xanh nhạt dường như thoáng lóe lên vẻ khó hiểu.
Sở Thiên lại ngẩn ra, đây là lần đầu tiên gã cẩn thận quan sát ánh mắt của hổ trắng lớn, chẳng hiểu tại sao, gã cảm thấy đôi mắt hổ này có chút quen mắt...
Ngay khi gã còn đang suy nghĩ tại sao lại cảm thấy quen thuộc thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại.
“Mama ơi, mẹ có sợ không ạ?”
Tinh thần Sở Thiên chấn động, gã nhìn về phía âm thanh, tầm nhìn hướng thẳng vào đôi mắt cũng màu xanh lam nhạt kia của Kiều Nghệ.
Gã đã nói vì sao lại cảm thấy quen mắt mà!
Hóa ra đôi mắt của hổ trắng lớn và Kiều Nghệ giống nhau đến 80% - 90%!
Lại có chuyện trùng hợp như vậy ư?
Sở Thiên không nhịn được nhíu chặt chân mày.
Bên kia, hổ mẹ đã dời tầm mắt đi. Nó ngước nhìn nhóc con, thấy vẻ kích động lóe lên nơi đáy mắt cô, suy nghĩ một hồi rồi dùng đuôi quấn quanh eo nhỏ bé của nhóc con. Chóp đuôi lông xù nhẹ nhàng lướt qua bắp đùi con, như thể đang đáp lại lời cô.
Kiều Nghệ sửng sốt, biết hổ mẹ không sợ thì có chút khâm phục, lại có chút cảm khái, không khỏi ôm chặt lấy cổ hổ mẹ.
“Ngao Ngao sao thế?” Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh hỏi, đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ lo âu.
“Tôi không sao đâu, chỉ là lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng, có chút kích động.”
Anh nghe thấy thế bèn vỗ vỗ đầu hổ trắng nhỏ: “Đừng sợ.”
“Tôi không sợ, tôi có mama và Người đẹp ốm yếu ở đây mà!” Kiều Nghệ nở một nụ cười ngọt ngào.
Sở Thiên vẫn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, lúc này đây gã không nhịn được lên tiếng.
“Tiểu Nghệ này, tại sao em lại gọi một con hổ trắng lớn là mama vậy?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, ánh mắt của mấy người Kiều Nghệ đều đổ dồn vào trên người Sở Thiên, ngay cả Cố Hựu Kỳ cũng không ngoại lệ.
Gã có chút không được tự nhiên khi bị nhìn chăm chú như vậy, thầm nghĩ vì sao mọi người đều nhìn mình, chẳng lẽ bản thân hỏi sai rồi à
Sở Thiên lặp lại vấn đề mình vừa hỏi trong lòng, cảm thấy không có sai sót gì, lúc này với lấy lại bình tĩnh.
Kiều Nghệ vô thức sờ lỗ tai của hổ mẹ, đồng thời hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh lam nhạt kia chớp chớp, trả lời như đó là chuyện đương nhiên: “Mama chính là mama của tôi đó.”
Cô không muốn giải thích điều gì, bọn họ chỉ cần biết hổ mẹ là mama của mình là được rồi.
Hổ mẹ cũng rất hài lòng với câu trả lời của nhóc con, chóp đuôi vung vẫy.
Sở Thiên khẽ nhíu mày lại, tựa như còn muốn hỏi tiếp. Thế nhưng khi gã vô tình chạm trán với ánh mắt đen nhánh sâu không lường được kia của Thẩm Chi Hủ, trái tim hẫng một nhịp. Không hiểu sao gã không tiếp tục hỏi nữa, cũng dời tầm nhìn đi một cách cứng ngắc.
Một lúc lâu sau, Sở Thiên lại nhìn về, thấy Thẩm Chi Hủ đã dời mắt đi, Kiều Nghệ đang ghé vào tai hổ trắng lớn lẩm bẩm thì thầm, không biết đang nói cái gì.
Vô hình trung, gã lại cảm thấy lúng túng hơn một chút, bèn dùng nắm tay đặt lên môi khẽ ho khan một tiếng, như thể muốn dùng cách này để hóa giải sự bối rối.
Cố Hựu Kỳ vẫn luôn để ý đến tình huống bên kia của Sở Thiên, thấy thế thì không nhịn được bật cười, chủ động trò chuyện với đối phương.
“Anh em Sở Thiên, bây giờ chúng ta phải ngồi máy bay trực thăng bao lâu mới có thể đến được căn cứ Đông Nam thế?”
Sở Thiên nhìn về phía anh ta, vẻ mặt tự nhiên hơn rất nhiều: “Ít nhất cũng phải mất mười mấy tiếng, tuy nhiên mấy người lão Trương không lái liên tục lâu thế này được. Giữa đường chúng ta phải tìm một nơi trống trải để nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, nói cách khác ngày kia có thể đến được lân cận căn cứ Đông Nam.”