Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 540

Chương 540
Anh đã rất lâu rồi chưa dùng đến cung Phản Khúc, vẫn luôn nhét ở trong góc không gian, giờ đây ngược lại có thể dạy hổ trắng nhỏ dùng nó, thế thì cũng xem như có sức chiến đấu.

Nỗi sầu não của Kiều Nghệ lập tức biến mất sạch sẽ.

Đúng vậy! Sao cô không nghĩ đến bản thân còn có thể học cái này nhỉ?

Ban đầu, lúc Người đẹp ốm yếu ốm đau bệnh thật, chẳng phải cũng dựa vào cung Phản Khúc để giết zombie hay sao?

Nếu đã như vậy, cô cũng làm được nha!

“Có thật không?”

“Thật.”

Cô vui vẻ, còn không quên hung dữ trợn mắt nhìn Cố Hựu Kỳ.

Anh ta hình như cũng biết mình đã nói sai, lúng túng sờ sờ mũi.

May mà máy bay trực thăng đã hạ cánh, sau khi bọn họ xuống máy bay thì chia ra khắp nơi để dọn dẹp những zombie nghe tiếng mà đến.

Thẩm Chi Hủ không nhúc nhích, bởi cánh tay của anh đang bị hổ trắng nhỏ ôm lấy.

“Ngao Ngao làm sao thế?”

“Tôi vui vẻ đó.”

“Tôi thấy rồi.” Hổ trắng nhỏ là một nhóc con không biết che giấu tâm trạng của mình, cho nên anh có thể nhìn ra tâm trạng của Kiều Nghệ như thế nào từ biểu cảm của cô.

“Hì hì.” Cô bật cười, không nhịn được hỏi: “Người đẹp ốm yếu ơi, lúc đầu anh học cung Phản Khúc bao lâu thế?”

“Tôi không nhớ.” Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu.

“... Được rồi.” Cô suy nghĩ một lúc, lại hỏi tiếp: “Vậy cung Phản Khúc có dễ học không?”

“Tôi cảm thấy rất dễ học, Ngao Ngao thông minh thế này, chắc chắn sẽ học được rất nhanh.”

Không ai lại không thích lời khen ngợi từ người khác, Kiều Nghệ cũng thế, chẳng qua cô vẫn dè dặt mỉm cười: “Ừm ừm, tôi sẽ học thật chăm chỉ.”

Đến lúc đó, cô có thể dựa vào cung Phản Khúc chinh chiến khắp nơi rồi!

Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó, Kiều Nghệ đã cảm thấy máu nóng sôi trào.

(Thẩm Chi Hủ: Tôi, bàn tay vàng, kiếm tiền!)

Zombie ở xung quanh rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên ra lệnh cho mọi người bắt đầu dựng lều trại.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng lấy lều vải ở trong không gian ra, cùng dựng trại với hổ trắng nhỏ.

Sau khi dựng lều trại xong, Thẩm Chi Hủ thấy vẫn còn sớm thì lấy cung Phản Khúc ra đưa cho hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ rõ ràng rất thích cung Phản Khúc, trước đây khi còn ở hình dạng hổ trắng đã rất thích nhưng móng vuốt hổ không linh hoạt bằng hai tay, nên chỉ có thể chạm vào nó chứ hoàn toàn không giương cung bắn tên được. Bây giờ cô có hai tay, có thể thực hiện tư thế kéo cung bắn tên.

Cố Hựu Kỳ nhìn thấy, huýt sáo một tiếng: “Tiểu Nghệ, được đó, tư thế trông cũng ra dáng lắm.”

Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, không trả lời Cố Hựu Kỳ, trái lại nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

Đôi mắt xinh đẹp màu lam nhạt sáng lấp lánh, trái tim Thẩm Chi Hủ mềm nhũn, vươn tay vỗ đầu cô.

“Trông em tuyệt lắm.”

Kiều Nghệ vui vẻ, mím môi cười.

Vào lúc này, Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấy mới ba rưỡi chiều, thời gian vẫn còn sớm nên nói chuyện với Cố Hựu Kỳ, dẫn đám hổ trắng nhỏ rời khỏi đội ngũ.

Vốn dĩ Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên muốn đi theo sau, nhưng nhìn thấy đội viên đang ngồi nghỉ ngơi ở đó, bọn họ đành phải từ bỏ ý định này.

Sở Thiên nhìn theo bóng người một lớn một nhỏ đi càng lúc càng xa, gã mới thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Hựu Kỳ đầy vẻ tiếc nuối: “Sao anh lại thích trêu chọc Tiểu Nghệ vậy?”

Cố Hựu Kỳ lấy lại tinh thần, mỉm cười xấu xa, khuôn mặt tuấn tú vì thế mà trở nên rạng rỡ hơn nhiều: “Anh không cảm thấy dáng vẻ khi Tiểu Nghệ tức giận rất đáng yêu sao?”

Sở Thiên: “…”

Gã suy nghĩ một lát, quả thật khi Kiều Nghệ tức giận rất đáng yêu, nhưng gã lại cảm thấy khi cô ngoan ngoãn càng đáng yêu hơn.

“Anh không sợ Tiểu Nghệ ghét anh hả?” Sở Thiên nhướng mày.

“Hic…” Cố Hựu Kỳ cứng họng, anh ta quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh ta đối với Kiều Nghệ chỉ cần không đùa giỡn một cách quá đáng, thì tính tình của cô đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

 


Bình Luận (0)
Comment