Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 542

Chương 542
“Em đã từng nghĩ tới việc sử dụng dị năng của mình lên những mũi tên chưa?”

“Hả?” Kliều Nghệ sửng sốt.

Thẩm Chi Hủ thấy cô có vẻ không hiểu thì kiên nhẫn giải thích: “Em còn nhớ con bạch tuộc to lớn mà chúng ta đã gặp không?”

“Tôi nhớ tôi nhớ!”

Hương vị của con bạch tuộc đó qua thật rất ngon, cho đến giờ cô vẫn không thể quên được!

“Lúc đó em nhớ tôi đã làm gì không?”

“Tất nhiên là có rồi, lúc đó Người đẹp ốm yếu đã bắn trúng mắt của bạch tuộc!”

Khi đó Người đẹp ốm yếu trông rất uy phong, khiến đám người Trình Dao cũng kinh ngạc!

“Đúng vậy, nhưng theo lý mà nói, mũi tên không thể nào đâm thủng làn da dày của con bạch tuộc to lớn đó được, là tôi đã dùng sức mạnh không gian của mình lên trên mũi tên, nên mới đâm thủng được da của con bạch tuộc khổng lồ, làm nó bị thương nặng.”

Kiều Nghệ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”

“Cho nên em có thể thử sử dụng dị năng của mình lên trên mũi tên, như vậy có thể khiến zombie cao cấp bị thương nặng.”

“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt của Kiều Nghệ trở nên nghiêm túc, nói: “Cảm ơn Người đẹp ốm yếu đã nhắc nhở.”

Nhưng mà…

Nên sử dụng dị năng nào…

Cô phải nghiên cứu một cách cẩn thận mới được.

Dị năng của cô rất kỳ lạ. chuyện bổ sung dị năng này không thể nóng vội được.

Thẩm Chi Hủ cảm thấy rất bất lực, khẽ nhéo má cô một cái: “Em còn khách sáo với tôi như vậy?

Kiều Nghệ cười khúc khích, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Người đẹp ốm yếu, vùi đầu vào trong ngực anh giống như thường lệ, khuôn mặt còn khẽ cọ cọ vào người anh.

“Ôi, đừng giận tôi mà.”

Kiều Nghệ vừa nói xong, không đợi Người đẹp ốm yếu phản ứng lại, cô nhanh chóng rời khỏi ngực anh, tiếp tục chuyên tâm luyện tập bắn cung.

Thời gian trôi đi từng chút một, mũi tên đã bị Kiều Nghệ bắn hết sạch, không có cách nào khác cô đành phải nói với cây non mini, lợi dụng cành cây linh của nó hoạt thu mũi tên đang cắm ở bên cạnh những con zombie mà không để chúng phát hiện.

Về phần những mũi tên ở người zombie cũng bị cây non mini xấu xa rút xuống, sau đó dùng cành quăng bọn chúng một cái, lúc ngã xuống thì nằm thành hình chữ X.

Tiếp đó, nó học theo loài người, dùng hai cành cây làm thành dáng vẻ đang chống nạnh, giống như đang rất đắc ý.

Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được cười: “Cây nhỏ à, lúc trước ở thành phố Hồng Diễn sao không thấy mày hoạt bát như vậy?”

Cây non mini đột nhiên cứng đờ, nó nhớ những ngày tháng luyện tập khó khăn gian khổ ở thành phố Hồng Diễn trước đó thì ỉu xìu.

“Đúng vậy, Tiểu Thụ Miêu càng ngày càng thông minh.” Thẩm Chi Hủ gật đầu tán đồng.

Cây non mini hiếm khi được thần chết khen ngợi, bắt đầu đắc ý, thậm chí còn bày ra mấy chữ.

[Đúng vậy.]

[Không nhìn xem cây này là ai?]

Kiều Nghệ: “…”

Thẩm Chi Hủ: “…”

“Cái cây thúi này, nói mày mập mày còn lên mặt à?” Kiều Nghệ liếc mắt nhìn.

[Không nghe không nghe.]

[Vương bát tụng kinh.]

Cô bắt đầu nhớ cái cây mù chữ trước đó.

Một đoạn nhạc đệm đi qua, Kiều Nghệ tiếp tục luyện tập khả năng chính xác của mình, cho tới khi cô dùng cung Phản Khúc bắn trúng một con zombie, cô vui sướng nhào vào trong ngực của Người đẹp ốm yếu.

“Ha ha, tôi thành công rồi! Người đẹp ốm yếu tôi thành công rồi!”

Thẩm Chi Hủ thuận thế ôm lấy hổ trắng nhỏ, trên mặt lộ ra ý cười.

“Ừm, Ngao Ngao giỏi lắm.”

Hổ mẹ cũng đi tới, đầu hổ to lớn nhẹ nhàng cọ cọ lên hông hổ con, không ngờ lại chọc cho nhóc con ngứa ngáy, bật cười khúc khích. Cô muốn đứng dậy nhưng bởi vì không đứng vững nên phải bám vào người Người đẹp ốm yếu.

Hổ mẹ bối rối, có lẽ nó không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nên khẽ cau mày, dùng chân gãi gãi tai mình.

Kiều Nghệ liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị mama mình biến thành một đứa trẻ đáng yêu, lúc này cô lập tức bỏ tay khỏi Người đẹp ốm yếu, nhào vào ngực của hổ mẹ, ôm cổ cọ cọ thật mạnh.

 


Bình Luận (0)
Comment