Chương 551
Kiều Nghệ âm thầm cười trộm.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhìn thấy cảnh này thì lập tức cứng họng.
“Đúng rồi, Chi Hủ anh giải quyết xong con zombie kia rồi sao?” Cố Hựu Kỳ bất ngờ thay đổi chủ đề, hỏi thăm Thẩm Chi Hủ.
“Ừm, giải quyết xong rồi.”
“Giỏi quá.” Cố Hựu Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Cấp bao nhiêu?”
“Cấp 7.”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nghĩ Thẩm Chi Hủ cùng lắm chỉ gặp zombie cấp 6, không ngờ lại gặp phải zombie cấp 7, phải biết rằng bên trong đội ngũ của bọn họ không có người nào có dị năng cấp 7 cả.
À, không, không đúng, vẫn có một người.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhìn Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt kiêng kỵ và khó hiểu.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới nhưng không thèm để ý. Anh nắm vuốt ngón tay, hy vọng chuyến đi này có thể gặp được nhiều tinh hạch hơn, như vậy dị năng của anh có thể sớm trở lại đỉnh cao.
“Anh không bị thương chứ?” Sở Thiên hiếm khi hỏi thăm một câu, đây cũng vì nể mặt Kiều Nghệ, nếu là người khác gã còn lâu mới tốt bụng như vậy.
“Không.” Thẩm Chi Hủ không muốn lãng phí thời gian ở chủ đề này, cho nên nói thẳng vào vấn đề chính: “Tiếp theo chúng ta sẽ hành động như thế nào?”
Mặt của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng trở nên nghiêm túc.
Cố Hựu Kỳ: “Anh có ý kiến gì không?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Hiện tại chúng ta không biết tình hình cụ thể của căn cứ Đông Nam như thế nào, có thể phái một tiểu đội tiên phong đi vào đó thu thập tin tức.”
Khi anh nói những lời này còn liếc nhìn Đại Bạch đang lười biếng dựa vào người hổ trắng nhỏ: “Đặc biệt thu thập tỉ mỉ ý định và cái nhìn của căn cứ Đông Nam đối với động vật biến dị.”
Chỉ là một câu nói nhưng Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều hiểu ý của Thẩm Chi Hủ, anh đây là đang lo lắng cho hổ trắng lớn.
Kiểu Nghệ cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Người đẹp ốm yếu, cô cảm thấy ấm áp, nắm chặt tay anh hơn.
Sở Thiên cảm thấy hổ trắng lớn quá thu hút sự chú ý của người khác, gã suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở gần căn cứ Đông Nam chắc chắn có núi rừng, hay là chúng ta thả hổ trắng lớn và cây non ở đó trước, đợi giải quyết người của sở nghiên cứu thì quay lại đón bọn chúng cũng không muộn.”
Đây có thể coi là cách tốt nhất, nhưng vấn đề ở đây là hổ trắng lớn không thể sống thiếu Kiều Nghệ, Kiều Nghệ cũng không thể xa hổ trắng lớn được.
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ đều hiểu rõ điều này, nên không phụ họa theo Sở Thiên.
Trái lại là Kiều Nghệ bối rối nhíu chặt lông mày, tay nắm chặt lấy lông hổ mẹ.
Hổ mẹ không hề cảm thấy đau đớn, nhưng nó biết thú hai chân tên Sở Thiên kia muốn chia tách nó và nhóc con. Nó nghĩ tới ngày tháng phải sống xa nhóc con mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hai mắt hổ sáng lên nhìn Sở Thiên cũng không mấy thân thiện, thậm chí còn nhe răng, hung dữ hà hơi về phía Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, cơ bắp căng thẳng, cảnh giác với hổ trắng lớn.
“Ôi, Đại Bạch bình tĩnh, bình tĩnh nào, người anh em Sở Thiên này không phải thật sự muốn chia cắt mi và Tiểu Nghệ đâu, anh ta nói đó là cách khác, cách khác mà.” Cố Hựu Kỳ vội vàng ngăn cản ánh mắt không mấy thân thiện của hổ mẹ, thậm chí còn nháy mắt ra hiệu cho Sở Thiên, bảo gã im miệng.
Nếu Sở Thiên dám nói tách hổ trắng lớn và Kiều Nghệ ra, không phải tương đương với việc muốn mạng của hổ trắng lớn sao?
Hổ cái rất bảo vệ những đứa con của mình! Đặc biệt là con hổ cái này còn có chỉ số thông minh nhất định!
Sở Thiên không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy hổ trắng lớn hung dữ được Kiều Nghệ trấn an làm cho bình tĩnh tĩnh lại thì lặng lẽ rút lại những lời muốn nói.
“Tôi sẽ không rời xa mama.” Thật ra Kiều Nghệ có hơi dao động khi nghe Sở Thiên nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hổ mẹ, sự dao động của cô đều bị ném vào rãnh biển Mariana. Cô sẽ không rời khỏi hổ mẹ.