Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 56

Chương 56
Mãi đến khi cô cảm thấy được rồi, Kiều Nghệ mới vội vàng chạy đến chỗ dòng suối, thu lại dị năng, thân thể mũm mĩm toàn thịt chìm xuống, cảm nhận suối nước trong mát nhẹ nhàng cọ rửa thân thể của cô, sau đó tỉ mỉ rửa móng tay. Lúc ấy Kiều Nghệ mới cảm thấy mình như sống lại.

Kiều Nghệ ngâm trong nước tầm nửa tiếng, cái bụng xẹp lép bắt đầu kêu vang ục ục”. Cô vội vàng đứng lên, vẫy khô thân thể, chuẩn bị đi săn.

Bây giờ hình thể của cô nhỏ nhắn, con mồi có thể chọn chỉ có mấy con mồi cỡ nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, cũng may là sức ăn của cô không lớn như mẹ hổ, bình thường ăn một con đã thấy no căng, đến khi cô lớn hơn một chút, cô sẽ có thể đi săn con mồi cỡ lớn giống mẹ hổ.

Hi vọng đến lúc ấy, con mồi cỡ lớn đầu tiên cô săn thành công sẽ cho mẹ hổ ăn đầu tiên, chia sẻ với nó thành công và niềm vui của cô.

...

Trong một nhà dân cũ nát, có bảy tám người ngồi vây quanh đống lửa, hai mắt nhìn nồi sắt treo trên đống lửa không chớp, ngửi được mùi thịt, nước bọt không ngừng chảy ra.

"Giai Âm, xong chưa? Có thể ăn chưa?" Người chủ động lên tiếng là một chàng trai có khuôn mặt non nớt, cậu ta trông mong nhìn qua cô gái trẻ tuổi ở cạnh nồi sắt hầm thịt, sốt ruột hỏi thăm.

Cô gái được gọi là Giai Âm nhẹ nhàng lườm chàng trai một cái, trên gương mặt thanh tú nhếch lên ý cười nhợt nhạt: "Chờ một chút, cũng sắp được rồi."

"Ừ."

"Tay nghề của Giai Âm giỏi thật, thật sự rất thơm !" Người khen ngợi là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp.

Dư Giai Âm nghe vậy, ngượng ngùng cười nói: "Nào có, phải nói là mấy người anh Trương quá giỏi mới đúng, nếu không nhờ các anh ấy bắt được một con thỏ, thì sao hôm nay chúng ta có thịt để ăn chứ?"

Người đàn ông trung niên được gọi là anh Trương nghe xong, toàn thân đều vui vẻ, cảm thấy con nhóc này biết làm người hơn chị họ của nó nhiều.

Sau khi hầm xong thịt thỏ, Dư Giai Âm chia đều thịt thỏ cho người trong đội, chia xong thì còn lại hai bát, theo thứ tự là của cô ta và Trình Dao.

"Mọi người ăn trước đi, tôi mang qua cho chị Dao Dao."

Chàng trai hỏi chuyện lúc đầu nghe vậy, không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày: "Giai Âm, sao chị phải đưa qua cho chị ta? Chị ta không tự biết xuống đây ăn sao?"

Chàng trai này không thích dáng vẻ lạnh như băng của Trình Dao, luôn cảm thấy dáng vẻ của nàng cao cao tại thượng, không đáng yêu thân thiện như em họ Dư Giai Âm chút nào.

"Kính Nguyên, đừng nói như vậy, mấy ngày chị Dao Dao hẳn đã mệt mỏi rồi, tôi đưa qua cho chị ấy cũng không sao.” Dư Giai Âm không đồng tình, trừng mắt nhìn chàng trai một chút, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm thời gian này cũng không phí công, hiện giờ những người này đều thân thiết với cô ta rồi.

Đàm Kính Nguyên bĩu môi, nói thầm một tiếng: "Chị là người quá tốt."

Cũng chỉ có Trình Dao mắt mù mới không thấy em họ Dư Giai Âm của cô ta tốt thôi.

Dư Giai Âm nghe thấy nhưng lại tỏ vẻ như không nghe thấy, bưng thịt thỏ hầm nóng hổi lên tầng, trên đường đi lại bị Lâm Tuấn Thanh ngăn lại.

"Giai Âm, không bằng để anh mang lên cho?"

Ánh mắt dịu dàng của Lâm Tuấn Thanh rơi vào trên người Dư Giai Âm, khiến trong lòng cô ta trở nên kích động, nhưng nghĩ tới việc Lâm Tuấn Thanh để ý đến Trình Dao nhiều hơn, ghen ghét giống như con kiến gặm cắn trái tim của cô ta, bên ngoài không lộ ra chút nào, nở nụ cười ôn hòa.

"Anh Tuấn Thanh, để em đi đi, em cảm thấy hình như chị Dao Dao vẫn còn đang giận em." Dư Giai Âm hơi buồn rầu cắn môi: "Có lẽ em thật sự đã làm sai rồi, em đi đưa thịt thỏ cho chị Dao Dao, tiện thể nói xin lỗi với chị ấy."

"Giai Âm đừng nghĩ lung tung, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho Dao Dao thôi." Lâm Tuấn Thanh không nỡ nhìn con gái mang theo vẻ đáng thương như vậy trước mặt mình, vội vàng an ủi: "Em cũng đừng buồn quá, có lẽ do tận thế đột nhiên đến, áp lực trên người Dao Dao quá lớn, cho nên mới…"

 


Bình Luận (0)
Comment