Chương 564
“Tiểu Thụ Miêu là đồng bọn của chúng tôi, tôi sẽ không để cho các người thương tổn nó!”
Tuy ngày thường Kiều Nghệ rất thích trêu chọc cây non mini, nhưng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, cô đã coi nó trở thành người một nhà từ lâu, sao có thể để người khác ức hiếp nó chứ? Đặc biệt là thời điểm nguy hiểm như đang thăng cấp này!
Hô hấp của đám người Thi Hằng cứng lại.
“Cái gì cơ? Bọn họ thật sự quen biết nhau à?”
“Không thể nào? Thật sự có thực vật biến dị thân cận với con người sao?”
Trong khi bọn họ đang bối rối với chuyện này, thì một tiếng “ầm” nổ ra, thực vật biến dị cao lớn ở phía sau bọn người Kiều Nghệ đột nhiên thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng nó nhỏ lại với kích thước 10cm.
“Tiểu Thụ Miêu!”
“Thất bại rồi.”
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đồng thời lên tiếng.
Đôi tai của Kiều Nghệ và hổ mẹ run lên khi nghe được lời anh nói, trong lòng bất giác căng thẳng.
“Người đẹp ốm yếu, ý anh là sao?”
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ tiếc nuối: “Tiểu Thụ Miêu tiến cấp thất bại rồi.”
Muốn tích lũy sức lực cho lần tiến cấp tiếp theo chắc phải mất một khoảng thời gian nữa.
Thẩm Chi Hủ lại càng cảm thấy đáng tiếc.
“Làm sao có thể?”
Kiều Nghệ không dám tin, đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lúc này, cây non mini giống như đang chứng thực lời của Thẩm Chi Hủ, rũ cành cây của mình lạch bà lạch bạch đi tới.
May mà đám người Lâm Liễu thấy nhiều biết rộng, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy thực vật biến dị mọc chân biết đi. Khi thấy nó đến gần từng bước một, ai nấy đều cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
Kiều Nghệ không thèm để ý đến hành động của đám người Lâm Liễu, có điều cô vẫn phân tâm chú ý đến mấy người này, đề phòng bọn họ làm ra chuyện gì đó có hại với cây non mini.
Cho đến khi cây non mini đến gần, cô mới cảm nhận được sự ủ rũ phát ra từ trên người nó, ngay cả lá cây bình thường xanh biếc ướt át kia cũng ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí...
“Tiểu Thụ, mày khóc à?”
Kiều Nghệ dụi dụi mắt, phát hiện lá của cây non mini quả thực đang thấm ra giọt nước nhỏ bé trong suốt. Cô lập tức yên lặng, nhìn nó một hồi, lại nhìn sang Người đẹp ốm yếu một lúc.
Thẩm Chi Hủ cũng chưa từng nghe nói đến thực vật biến dị biết khóc thút thít, tuy nhiên anh cảm thấy cây non mini này hẳn không phải là khóc nỉ non, mà là...
Anh còn chưa nghĩ xong, nó đã đáp lại.
[Đúng thế.]
[Cây khóc rồi.]
[Muốn tinh hạch.]
[Muốn rất rất là nhiều tinh hạch mới có thể tốt hơn.]
Kiều Nghệ: “...”
Được thôi, cô biết rồi, đây là mánh khóe giả vờ đáng thương của cây non mini mà!
Hết lần này đến lần khác cô chỉ thích mềm không thích cứng, cũng đau lòng cho nó đột phá cấp 7 thất bại, bèn đưa tất cả số tinh hạch bản thân lấy được hôm nay cho nó.
“Nè, cho mày này, những thứ này đều là tinh hạch tao lấy được hôm nay đó.”
Cây non mini giống như hồi đầy máu sống lại, chỉ cần một cành cây đã cuốn lấy túi vải đựng tinh hạch trong tay Kiều Nghệ. Sau đó nó vẫy vẫy thân thể, giọt nước trong suốt kia văng tung tóe khắp nơi, lá cây ảm đạm kia dường như lại khôi phục như ban đầu.
Cô nhìn thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, ngay cả mấy người Lâm Liễu chưa từng nhìn thấy thực vật biến dị hiểu tiếng người như vậy cũng ngây ngẩn. Thạch Hân có ý muốn nói gì đó, lại bị Lâm Liễu nhận ra từ sớm dùng tay ra hiệu ngăn lại. Bọn họ lẳng lặng nhìn một người vào một cây giao tiếp với nhau.
[Cảm ơn.]
Cây non mini viết ra hai chữ.
Kiều Nghệ cho tinh hạch đi không hề đau lòng, nhất là khi trông thấy cây non mini biết lễ phép như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm.
“Sau khi trở về, tao lại bảo Người đẹp ốm yếu cho mày một ít tinh hạch.”
Mặc dù cây non mini thăng cấp không cần tinh hạch cấp cao giống như bọn họ cho lắm, mà hấp thụ số lượng lớn tinh hạch cấp thấp cũng được. Vừa khéo Người đẹp ốm yếu tích lũy không ít tinh hạch cấp thấp trong không gian, bây giờ bọn họ không đi căn cứ Đông Nam cũng chưa dùng tới, có thể chia sẻ cho nó rất nhiều.
[Được.]