Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 575

Chương 575
Lời này làm cho ánh mắt của Kiều Nghệ trở nên kỳ lạ.

“Anh cúi xuống đi.”

Thẩm Chi Hủ không hiểu tại sao cô lại yêu cầu như vậy, nhưng vẫn nghe lời cúi đầu xuống. Một giây tiếp theo, anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên trán mình.

“Không bị sốt mà.”

Thẩm Chi Hủ: “...”

“Nếu không phát sốt, là ai cho anh tự tin để anh cảm thấy mình có thể dẫn tôi đi dạo ở căn cứ Đông Nam hả?”

Tất nhiên là ký ức của kiếp trước cho anh tự tin rồi.

Anh tức giận trợn mắt nhìn người nào đó.

“Em không tin tôi à?”

“Tôi cũng muốn tin lắm, nhưng...” Lời còn chưa dứt, Kiều Nghệ đã lắc lắc đầu, mặt tràn đầy vẻ thổn thức.

Anh không còn lời nào để nói, nhưng vẫn nặn ra một câu: “Tôi thật sự có thể làm được.”

Hổ trắng nhỏ chưa kịp đáp lại, anh tiếp tục lên tiếng: “Nếu như tôi nói tôi nằm mơ đã tới nơi này, em có tin không?”

Kiều Nghệ vốn muốn nói không tin, thế nhưng trước khi mở miệng lại nhớ đến những chuyện mà Người đẹp ốm yếu nằm mơ thấy đều trở thành sự thật, trong lòng thoáng khựng lại.

“Thật ư?” Cô vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Thật.”

“Được thôi, vậy anh dẫn chúng tôi dạo chơi một vòng đi.”

Phải rồi, không chỉ mỗi hai người ra ngoài, hổ mẹ và cây non mini cũng đi theo bọn họ.

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, cũng không nói nhảm nhiều: “Em muốn đi dạo ở nơi nào trước?”

“Tất nhiên là khu giao dịch rồi!”

“Được.”

Chỗ ở của bọn họ cách khu B không xa, nhưng đi tới đó cũng mất hai mươi phút.

Dọc trên đường đi, bọn họ thu hút ánh mắt của vô số người, tất nhiên tầm nhìn của phần lớn mọi người đều đổ dồn vào hổ trắng ớn vui mừng đắc chí.

Cũng may hổ mẹ sớm đã quen với ánh nhìn của những con thú hai chân này, mắt nó nhìn thẳng, hoàn toàn không thèm để ý đến những thú hai chân kia.

Vì thế, lỗ tai của Kiều Nghệ lại nghe thấy những lời xì xào bàn tán của mấy người kia.

“Wow, thật là một con hổ trắng lớn thông minh xinh đẹp mà!”

“Ngoan quá ngoan quá, thật là muốn xoa đầu nó!”

“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”

“Hổ trắng lớn đến căn cứ lúc nào thế? Xem ra đội ngũ động vật biến dị của căn cứ chúng ta lại lớn hơn không ít rồi!”

“Cảm giác tốt hơn con báo đen mà tiểu đội Tia Chớp kia nuôi rất nhiều. Con báo kia hung dữ chết đi được, nếu như không có người kiềm chế, khả năng cao sẽ tấn công con người thì phải?”

“Nói bậy nói bạ, con báo kia toàn thân lông đen bóng loáng lấp lánh, đẹp lắm, tôi không cho phép cô nói nó như vậy!”

“Xí, bộ lông của con hổ trắng lớn này cũng bóng loáng óng ả nhé! Tôi thấy á, tốt hơn con báo đen kia gấp mười ngàn lần!”

“Cái rắm!”

Thấy bọn họ cãi nhau xem báo đen hay là hổ trắng lớn đẹp mắt hơn, Kiều Nghệ không nhịn được dời sang đó, thấy bọn họ không nhìn sang. Ánh mắt chuyển sang trên người hổ mẹ một bên, không biết hổ mẹ nghe thấy những lời tranh luận của bọn họ hay không.

Có lẽ hổ mẹ cảm nhận được nhóc con đang nhìn mình, nó nghiêng đầu, đôi mắt hổ màu xanh nhạt loé lên vẻ khó hiểu.

“Không có gì.”

Kiều Nghệ biết hổ mẹ hẳn là không thèm để ý, bèn dời tầm mắt đi, có điều cô vẫn sinh ra tò mò về một trong hai đối tượng là con báo đen mà bọn họ đang tranh cãi.

Báo đen hung dữ sao?

Cũng không biết dáng vẻ như thế nào, có phải bộ lông thật sự bóng loáng óng ả hay không?

...

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới khu B.

Khu B bao gồm nhà ăn, khu giao dịch, phòng chữa trị và đại sảnh nhiệm vụ.

Đoàn người bước vào khu B, đập vào mắt chính là từng cửa tiệm và sạp hàng ngay ngắn có thứ tự.

Khu giao dịch của nơi này còn lớn hơn trong căn cứ Hoài Long, chủng loại đa dạng, người sống sót đi dạo lại càng không ít.

Sự chú ý của Kiều Nghệ lập tức bị những sạp hàng này hấp dẫn, lập tức vội vàng đến gần nhìn.

 


Bình Luận (0)
Comment