Chương 579
“Cái gì?” Sở Thiên không dám tin, gã bất chợt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Kiều Nghệ mỉm cười với gã, suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên thả dị năng của mình ra trước mặt Sở Thiên. Tuy nhiên cô không thả tấm chắn ra, mà là dùng áo giáp dị năng vô hình bao quanh thân thể của mình.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ biến mất ngay trước mắt mọi người.
“Đây... Đây là cái gì?” Sở Thiên dụi dụi mắt, vị trí Kiều Nghệ đứng ban đầu vẫn trống trơn. Bỗng dưng gã nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc phai đi một chút: “Là dị năng tàng hình sao?”
“Tạm thời có thể nói là như thế.”
Người đáp lại gã chính là Kiều Nghệ, cô vừa nói chuyện, bóng người cũng hiện ra.
“Tạm thời? Có ý gì?” Chân mày vốn đã giãn ra của Sở Thiên lại nhíu chặt.
Cô khẽ mỉm cười, thả tấm chắn ra bao phủ lấy Người đẹp ốm yếu ở bên trong.
“Cái này???” Gã thật sự trợn tròn mắt, hôm nay năng lực Kiều Nghệ thể hiện đủ để khiến gã khiếp sợ. Chẳng trách Thẩm Chi Hủ lại yên tâm để cô dẫn hổ trắng lớn ra ngoài.
“À, tôi có thể mang theo người khác cùng tàng hình nữa.”
Tất nhiên không chỉ thế này thôi, tấm chắn của cô còn có thể phòng ngự công kích bên ngoài!
Có điều thấy dáng vẻ sắp bị dọa đến sụp đổ này của Sở Thiên, cô cũng không muốn nói ra để kích thích gã.
“Thấy chưa, dị năng của Tiểu Nghệ rất có tác dụng rất lớn!” Cố Hựu Kỳ hài lòng nhìn bộ dạng này của Sở Thiên, chỉ riêng điều này đã khiến gã bất ngờ vậy rồi. Nếu để gã biết Kiều Nghệ không phải là người, có phải gã sẽ sợ đến phát bệnh tim không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cố Hựu Kỳ mỉm cười một cách tà ác.
“Vậy tôi cũng sẽ đi cùng để thăm dò sở nghiên cứu lần này.” Sở Thiên phải mất một thời gian ngắn mới hiểu tác dụng then chốt mà sự hiện diện của Kiều Nghệ mang lại. Nhưng nói cho cùng gã vẫn không yên tâm, muốn đi theo bảo vệ cô.
“Tôi cũng đi!”
“Không cần.”
Âm thanh của Cố Hựu Kỳ và Thẩm Chi Hủ đồng thời vang lên.
“Tại sao?” Anh ta khó hiểu nhìn Thẩm Chi Hủ.
“Tôi và Ngao Ngao đi là được rồi.”
Cứ điểm của sở nghiên cứu ở căn cứ Đông Nam cũng không phải là cái loại cứ điểm cỡ nhỏ ở căn cứ Hoài Long kia. Theo hiểu biết của anh, cấp bậc dị năng giả trong đó đều là cấp 6, thậm chí còn có sự tồn tại của dị năng giả hệ tinh thần. Nếu bọn họ có quá nhiều người đi theo, anh sợ sẽ bị người của sở nghiên cứu phát hiện.
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ có ý muốn nói gì đó, chẳng qua thấy vẻ mặt không cho chõ mõm vào của Thẩm Chi Hủ, hai người chỉ có thể ngậm miệng lại.
“Đúng rồi, Cố Hựu Kỳ, anh bảo Trần Hiển Triều điều tra xem cấp dưới của anh ta và của Thư Nguyệt có ai từng mất tích hay không?”
Cố Hựu Kỳ nghe nói thế, nghĩ đến những gì bản thân và Nhan Dục Chương đã gặp phải, đôi mắt thoáng cái sáng lấp lánh: “Ý anh là... Đám người kia của sở nghiên cứu đã duỗi tay đến chỗ Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt hả?”
“Không loại trừ khả năng này.” Thẩm Chi Hủ vân vê ngón tay: “Chẳng phải anh nói Thư Nguyệt có ý nương nhờ Vân Đào sao? Vậy thì cắt đứt suy nghĩ của cô ta thôi.”
“Nói rất đúng! Vậy thì chúng ta sẽ có nhiều trợ lực hơn!” Cố Hựu Kỳ nhớ lại tất cả mọi thứ đã trông thấy ở khu nghiên cứu dưới lòng đất ở căn cứ Hoài Long, mỉm cười lạnh lẽo.
Sở Thiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, gã rợn cả tóc gáy, đồng thời cũng càng cảnh giác hơn với sở nghiên cứu.
“Tiểu Nghệ, đến lúc đó hai người lẻn vào, nhớ dùng điện thoại di động quay lại tội ác của bọn họ! Có video rồi, tôi không tin Trần Hiển Triều sẽ không tin!” Cố Hựu Kỳ không quên dặn dò.
“Biết rồi.” Kiều Nghệ tất nhiên biết đạo lý này, cũng may lúc trước cô và Người đẹp ốm yếu đã thu gom được rất nhiều điện thoại di động, chỉ cần sạc đầy pin là có thể dùng.