Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 58

Chương 58
Dư Giai Âm lặng lẽ biến sắc, tuy cô ta cũng rất thèm thịt, nhưng cô ta thật sự không muốn ăn phần của Trình Dao vào bụng.

"Em không ăn đâu." Dư Giai Âm lắc đầu: "Chị Dao Dao, có phải chị còn đang giận em không? Do em ngây thơ, em không cố ý, đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em sợ chị gặp zombie nên mới kéo chị không cho chị ra ngoài. Xin lỗi chị, chị tha thứ cho em đi, có được không?"

“Được rồi, cũng đã qua lâu vậy rồi, cô không cần nhắc lại nữa." Trình Dao không muốn nghe, phất tay áo.

"Chị Dao Dao…"

“Hôm nay tôi hơi mệt, thịt thỏ cô cứ ăn đi, lúc nào xuất phát thì đến gọi tôi." Nói xong, Trình Dao không muốn tiếp tục lá phải lá trái với Dư Giai Âm nữa, không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh lùng đóng cửa lại.

Dư Giai Âm đứng ở cửa, nụ cười cứng đờ, cho dù trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Trình Dao với bản thân thời gian này, cô ta vừa tức vừa buồn bực, nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, bây giờ cô ta là một người bình thường, chỉ có thể dựa vào Trình Dao đã thức tỉnh dị năng hệ mộc mới có thể an toàn đến căn cứ Hoài Long.

Dị năng! Dị năng! Dị năng!

Vì sao cô ta không có dị năng? (`Д´)

Từ nhỏ đến lớn, cái gì của Trình Dao cũng tốt hơn mình, anh Tuấn Thanh mà mình thầm mến cũng thích chị ta hơn. Bây giờ đến tận thế còn bị Trình Dao chèn ép một hơi, lúc nào mình mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Trình Dao đây?

Càng nghĩ, Dư Giai Âm càng đau lòng, trừng cửa phòng Trình Dao một chút, lúc xuống tầng thì đã khôi phục lại bình thường.

Đàm Kính Nguyên thấy Dư Giai Âm bưng bát thịt thỏ còn nguyên vẹn đi xuống, bất mãn bĩu môi: "Đã nói chị đừng có mang lên mà chị không nghe, xem đi, người ta cũng không thèm."

"Không phải như vậy, là do tôi quên mất chị Dao Dao không thích ăn thịt thỏ, một phần này chị ấy kêu tôi cầm về chia cho mọi người." Hiện giờ, Dư Giai Âm còn chưa muốn Trình Dao trở mặt với người trong tiểu đội, tìm lý do để qua loa với bọn họ.

"Hứ, đến lúc nào rồi còn bắt bẻ, thật sự cho rằng chị ta là thiên kim đại tiểu thư à."

"Kính Nguyên!" Dư Giai Âm trừng cậu ta.

"Được được được, em không nói, em không nói nữa."

Đàm Kính Nguyên không nói, nhưng người đàn ông trung niên gọi là anh Trương kia thì bắt đầu bất mãn, anh ta vất vả mới bắt được thịt thỏ, có thể chia đều cho mọi người cũng đã không tệ rồi, vậy mà Trình Dao còn không vừa mắt? Không phải chỉ là dị năng giả hệ mộc sao? Có gì mà đắc ý chứ?

Anh Trương kìm nén bực bội trong lòng, thái độ cũng không được tốt lắm, lớn tiếng nói: "Được rồi, mọi người đừng nói nữa, nếu cô Trình đã không thích ăn, vậy chúng ta chia đi, trước ngày tận thế thịt thỏ không phải thứ hiếm gì, nhưng trong tận thế thì lại là đồ tốt, chúng ta ăn, chúng ta ăn."

Đám người nghe xong, nhao nhao đi qua, quét sạch sành sanh thịt thỏ trong bát.

Dư Giai Âm thấy vậy, đáy mắt mơ hồ để lộ một chút đắc ý.

Xem đi, cho dù Trình Dao có là dị năng giả thì sao chứ? Không chiếm được lòng người, không phải cũng chỉ khiến những người này bất mãn thôi sao?

Bên trong căn phòng, Trình Dao hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra dưới tầng, sau khi nàng đóng cửa lại bèn lưu loát khóa trái, tiếp đó lắc mình một cái, tiến vào không gian.

Cảnh tượng trong không gian không khác với lần trước nàng đi vào cho lắm, nhìn thấy hổ trắng lớn cạnh suối vẫn hôn mê không rõ, dù Trình Dao có bình tĩnh thì cũng không kiềm chế được. Nàng vội vàng đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc rõ ràng đã hơi khô xơ.

"Đại Bạch, sao mi còn chưa tỉnh lại?"

Trình Dao vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá vết thương trên người hổ trắng lớn, thấy vết thương tương đối nông đã kết sẹo, một số vết thương khác sâu hơn chút còn đang khép lại, nàng không khỏi hơi sốt ruột, múc một chén nước linh tuyền đút cho hổ trắng lớn.

 


Bình Luận (0)
Comment