Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 612

Chương 612
“Ngao? Sao anh không nói gì cả?”

“... Là chuyện liên quan đến Đại Bạch.” Thấy Kiều Nghệ ngẩn ra, anh suy nghĩ một lúc, vẫn tiếp tục giải thích: “Kiếp trước, Đại Bạch bị người của sở nghiên cứu bắt đi, Trình Dao cho rằng là tôi làm, cho nên vẫn luôn đuổi giết tôi.”

Lời vừa mới thốt ra, anh đã cảm nhận được bàn tay nặng trĩu, là Kiều Nghệ siết chặt lấy tay anh.

“Anh nói gì? Mama của tôi, bà ấy, bà ấy bị người của sở nghiên cứu bắt đi sao?”

Trước mắt Kiều Nghệ tối sầm khi nhớ đến đủ loại tình cảnh đã trông thấy ở sở nghiên cứu, khó mà tưởng tượng được hổ mẹ đã trải qua hành hạ vô nhân đạo nào, bởi vậy ác cảm đối với sở nghiên cứu của cô lại sâu thêm mấy phần.

“Ừ.”

Dù cho không biết sống chết, nhưng đã rơi vào trong tay sở nghiên cứu, cũng không bao giờ được bình an vô sự.

Chẳng qua, anh không cần nói với Ngao Ngao về những lời này.

“Tôi nhất định phải tiêu diệt cái tổ chức sở nghiên cứu khiến người ta ghê tởm này!”

Vốn dĩ cô muốn trả thù cho Dương Nhu Trinh, hiện giờ là vì Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ của kiếp trước, cô cũng phải hủy diệt bọn chúng!

Thẩm Chi Hủ nhìn đôi mắt phẫn nộ, sát khí tràn ngập quanh người kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm ngược lại tay cô, không nhẹ không nặng siết lấy.

“Ừm, tôi sẽ giúp đỡ em, chúng ta cùng nhau tiêu diệt bọn họ.”

Có lời này của anh, trong lòng Kiều Nghệ bình tĩnh lại, nhìn anh với vẻ cảm kích.

Nào ngờ Thẩm Chi Hủ lại không vừa lòng với ánh mắt này của cô, bèn dùng tay kia che kín mắt hổ trắng nhỏ.

“Ngao Ngao đừng nhìn tôi như thế, em đừng khách sáo với tôi thế này, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì gọi tôi một tiếng anh trai đi.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh mang theo từng tia dụ dỗ bên trong.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghệ là trước mắt sa sầm, lúc cô đang ngờ vực lại nghe thấy lời này của Người đẹp ốm yếu thốt ra, toàn thân cứng ngắc ngay tại chỗ.

Người này cũng quá giỏi “thừa nước đục thả câu” thì phải?

Cuối cùng, cô cũng không gọi Thẩm Chi Hủ là anh trai, mà là mang khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng chạy ra khỏi phòng anh. Lúc ra ngoài Kiều Nghệ còn gặp phải Sở Thiên đang chuẩn bị đi vệ sinh, hai người liếc nhìn lẫn nhau, ai nấy đều có chút lúng túng.

Cô không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu với gã rồi chạy về trong phòng mình.

Ngược lại Sở Thiên đứng tại chỗ nhìn cửa phòng của Kiều Nghệ một lát, lại nhìn sang của Thẩm Chi Hủ một hồi, gương mặt cương nghị hiện lên một vẻ kỳ lạ.

(Kiều Nghệ: Tôi suy sụp rồi.)

***

Một đêm không mộng mị.

Kiều Nghệ tỉnh dậy sảng khoái tinh thần, sau khi rửa mặt xong xuôi, cô thay quần áo dẫn hổ mẹ xuống lầu.

Cô không nhìn thấy Người đẹp ốm yếu ở phòng khác, ngược lại bắt gặp Sở Thiên đang ngồi một mình ở đó.

Người đẹp ốm yếu không có ở đây à? Ra ngoài rồi sao?

Trong lúc cô đang khó hiểu, Sở Thiên đã lên tiếng.

“Thẩm Chi Hủ vẫn chưa tỉnh ngủ.”

Hả? Người đẹp ốm yếu vẫn chưa ngủ dậy á?

Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Kiều Nghệ trợn to mắt nhìn về phía Sở Thiên, lại thấy gã hình như ngủ không ngon, dưới mắt hiện lên quầng thâm.

“Anh thức dậy từ sớm, chưa từng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ xuống đây.”

“Hóa ra là như vậy à.” Kiều Nghệ nhéo nhéo lỗ tai của hổ mẹ, nhớ lại tối hôm qua đại khái là gần mười hai giờ mình mới ra khỏi phòng của Người đẹp ốm yếu. Cô trở về phòng ngược lại đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nếu là Người đẹp ốm yếu... Hẳn là không bình tĩnh như anh ấy thể hiện bên ngoài đúng không?

Cũng phải, đột nhiên biết được bản thân là một nhân vật phản diện trong một quyển tiểu thuyết cũng cần tốn thời gian để tiêu hóa mà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Nghệ thổn thức một hồi, tiếp đó sờ vào ba lô nhỏ tiện tay lấy đi lúc mình ra ngoài, bên trong có đựng tinh hạch lẻ tẻ dùng để giao dịch.

“Vậy tôi ra ngoài ăn sáng đây.” Kiều Nghệ dừng một chút, liếc nhìn Sở Thiên, thấy sắc mặt gã không được tự nhiên, trong lòng biết gã hẳn đã biết thân phận của mình từ chỗ Cố Hựu Kỳ. Cô cố tình giả vờ như không biết phản ứng của gã, tự nhiên mở miệng: “Sở Thiên này, nếu anh không ra ngoài, đợi lát nữa nếu Người đẹp ốm yếu xuống thì hãy nói với anh ấy đừng làm bữa sáng nữa, lúc tôi quay lại sẽ mang bữa sáng về.”

 


Bình Luận (0)
Comment