Chương 619
Cố Hựu Kỳ mắt sắc, chú ý đến sự khác thường của Trần Tống, liền liếc nhìn cậu ta với vẻ sâu xa.
Hay thật, chẳng lẽ tên nhóc thích Kiều Nghệ rồi ư?
Thân thể nhỏ con này, một đấm của Thẩm Chi Hủ giáng xuống, có lẽ nửa cái mạng cũng tiêu luôn đúng không?
Anh ta âm thầm oán thán.
Trần Tống không biết anh ta đang nghĩ gì, khi chú ý đến ánh mắt của người kia, chóp đuôi ẩn giấu trong chăn giật giật một cách mất tự nhiên.
Anh em này, sao, sao lại nhìn mình như vậy?
“Hai người đều bàn bạc xong rồi à?” Sở Thiên không để ý đến mờ ám giữa hai người, nhìn Kiều Nghệ hỏi.
“Ừm, đến lúc đó nhờ Người đẹp ốm yếu dẫn chúng ta trở lại phòng thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên để làm phẫu thuật cải tạo.” Thấy Sở Thiên đi theo Cố Hựu Kỳ đến, cô không cần nghĩ cũng biết anh ta đã nói với đối phương chuyện cải tạo, vì thế cũng không lừa gạt mà nói kế hoạch của mình cho gã biết.
Sở Thiên nhíu mày không tán thành, gã có suy nghĩ giống như Cố Hựu Kỳ, không muốn Kiều Nghệ dính vào những việc này. Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, gã lại không thốt ra được lời khuyên răn nào, chỉ có thể nói một câu: “Đến lúc đó anh cũng đi.”
“Hả? Nếu anh muốn đi, phải hỏi Người đẹp ốm yếu xem anh ấy có thể mang theo nhiều người vậy không...”
Sắc mặt của Sở Thiên càng kéo căng hơn.
Đi hỏi tên cầm thú Thẩm Chi Hủ đó ư?
Gã không tình nguyện, trong lòng đã suy sụp đến nơi rồi.
(Sở Thiên: Cầm thú!
Thẩm Chi Hủ: ...)
“Đây chính là phòng thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên sao...?”
Cuối cùng Sở Thiên vẫn kiềm chế suy nghĩ ngổn ngang lại đi tìm Thẩm Chi Hủ, nói ý tưởng muốn đi cùng bọn họ đến phòng thí nghiệm. Gã vốn tưởng rằng sẽ có chút trắc trở, nào ngờ đối phương lại đồng ý ngay lập tức. Điều này khiến Sở Thiên hết sức bất ngờ, chẳng qua gã cũng chẳng nói gì.
Vì thế, sau lần đầu tiên cảm nhận dịch chuyển không gian trong đời, mọi người đã xuất hiện trong một phòng thí nghiệm sạch sẽ ngăn nắp, rộng khoảng bốn đến năm mươi mét vuông.
Sở Thiên đi vòng một vòng quanh phòng thí nghiệm giống như một bé con tò mò, cuối cùng ánh mắt bị thu hút bởi một viên tinh hạch màu hồng được đặt trên chiếc bàn sách duy nhất trong phòng.
Gã vừa mới chuẩn bị cầm lên xem lại bị âm thanh bất ngờ vang lên của Kiều Nghệ hù dọa, cứ thế tay gã run lên chạm vào viên tinh hạch màu hồng.
“Đừng đụng vào!”
“Sao vậy?” Bởi vì đã chạm vào, nên Sở Thiên cầm viên tinh hạch đó lên một cách tự nhiên, quan sát từ trên xuống dưới: “Màu hồng nhạt này thuộc về kiểu nào?”
Kiều Nghệ không trả lời gã, mà là nhớ đến lần đầu tiên mình đụng vào viên tinh hạch màu hồng của Dương Như Trinh kia. Nó bám vào da thịt cô giống như có ý thức, năng lượng bên trong tự động tràn vào cơ thể mình, cũng may không xuất hiện ngoài ý muốn gì, nếu không...
Cô theo bản năng run rẩy: “Anh không sao chứ?”
Sao Sở Thiên lại không có việc gì nhỉ? Hay là nói tinh hạch màu hồng mới là đặc biệt đối với động vật biến dị?
“Anh có thể có chuyện gì?” Mặt mày gã mờ mịt.
Ngược lại Thẩm Chi Hủ nhìn sang Kiều Nghệ, từ vẻ mặt tựa như nghĩ lại còn sợ hãi của cô, biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Sở, tinh hạch trong tay anh là tinh hạch của vật thí nghiệm đó.”
“Gì cơ?”
Lời nói của Trần Tống khiến Sở Thiên cả kinh tái mặt, tay run lên, viên tinh hạch màu hồng xinh đẹp kia liền rơi xuống bàn sách, vang lên tiếng lộp bộp.
Âm thanh này cũng giống như một chiếc búa tạ nện vào trong lòng, làm cho sắc mặt của gã trở nên hết sức khó coi.
Trần Tống điều khiển cái đuôi của mình trườn đến bên cạnh gã, đưa tay cầm viên tinh hạch màu hồng rơi trên mặt bàn lên, đôi mắt thú tính của cậu ta tràn ngập khói mù dày đặc: “Có điều cũng không phải tất cả vật thí nghiệm đều có tinh hạch màu hồng. Theo tôi quan sát được, chỉ có những dị năng giả thức tỉnh hệ trị liệu bị cải tạo, tinh hạch trong đầu mới biến thành màu hồng. Trong tình huống bình thường, tinh hạch của dị năng giả hệ chữa trị có màu ngà.”