Chương 622
Thẩm Chi Hủ biết được tâm tư của hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
Kiều Nghệ thuận thế nhìn sang, nở nụ cười sáng lạn.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt hai người Sở Thiên, ai nấy đều có phản ứng khác nhau.
Trần Tống là hâm mộ, mà Sở Thiên lại là bất mãn.
...
Nhân viên nghiên cứu đưa động vật biến dị đến không để mấy người chờ quá lâu. Khoảng mười phút sau, cửa phòng thí nghiệm đã được người khác gõ cửa.
Kiều Nghệ đã chuẩn bị từ lâu, khoác áo blouse trắng của Hà Nguyệt Liên lên người, mái tóc dài trắng như tuyết khiến người khác chú ý được cô dùng mũ che đi. Đám người Thẩm Chi Hủ trốn sang một bên, đợi sau khi cửa phòng thí nghiệm mở ra, một người đàn ông thấp bé khoác áo blouse trắng đẩy một cái thùng sắt to lớn bước vào.
Anh ta đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy Hà Nguyệt Liên bị còng lại trên bàn mổ. Hai người nhìn lẫn nhau, anh ta ngẩn người, cô ta lại điên cuồng giãy giụa, trong miệng còn phát ra tiếng “ưm ưm ưm”.
“Hà...”
Đối phương còn chưa nói hết lời, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, cổ của người này đã bị Sở Thiên phản ứng cực nhanh bẻ gãy.
Cửa phòng thí nghiệm được Thẩm Chi Hủ đóng lại, Hà Nguyệt Liên vốn còn kích động vùng vẫy đã từ từ thôi ngọ nguậy, đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
“Anh Sở, động tác thật nhanh nhẹn nha!” Trần Tống giơ ngón tay cái lên với Sở Thiên.
Gã mỉm cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ, thấy cô không bị bản thân hù dọa, trong lòng mới yên tâm chút ít.
“Cũng không biết là động vật biến dị nào được đưa đến nhỉ?” Kiều Nghệ tò mò quan sát.
Bên ngoài chiếc thùng sắt có một tấm vải đen phủ lên, cho nên bọn họ cũng không biết loài động vật biến dị nào được đưa đến đây.
“Kéo ra nhìn là biết ngay thôi.”
Trần Tống vừa dứt lời, tay đã kéo tấm vải đen ra. Chẳng mấy chốc, động vật biến dị trong chiếc thùng to lớn đã nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Đó là một con mãng xà to lớn biến dị, toàn thân đen nhánh, còn có mùi tanh hôi. Sau khi cảm nhận được tấm vải đen bị kéo ra, cái đuôi to khỏe của con mãng xà bắt đầu nện vào chiếc thùng, lưỡi rắn đỏ tươi thè ra vang lên tiếng xì xì, mùi tanh tưởi nồng nặc bốc lên.
Kiều Nghệ vốn rất sợ rắn, mà con mãng xà to lớn biến dị này lại cách cô chưa đầy một mét. Cú sốc thị giác khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, mùi hôi thối đập vào mặt kia càng làm cho người có khứu giác bén nhạy như cô suýt chút nữa đã ngất lịm đi.
Thẩm Chi Hủ là người phản ứng đầu tiên, khoảnh khắc trông thấy con rắn, anh lập tức ôm người bên cạnh vào lòng rồi liên tục lùi về phía sau.
“Thẩm Chi Hủ, anh làm gì đó?”
Sở Thiên trông thấy một màn này, không nhịn được, đè nén sự phẫn nộ khẽ gầm lên một tiếng.
“Ngao Ngao sợ rắn.”
Ngay khi Kiều Nghệ được Người đẹp ốm yếu ôm vào lòng, hai tay anh đặt lên mắt cô, nhịp tim hốt hoảng ổn định lại một chút. Hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc về anh quanh quẩn nơi chóp mũi cũng tách mùi hôi hám sặc sụa kia ra.
“A, hóa ra là thế à?” Trần Tống vội vàng đậy tấm vải đen xuống lần nữa, đuôi rắn màu xanh đậm trên người cũng đung đưa một cách bất an.
Chị gái nhỏ xinh đẹp lại sợ rắn ư?
Vậy cậu ta thì sao...?
Chị ấy có sợ mình không?
Cho dù Trần Tống biết bản thân không có hy vọng, nhưng cũng không mong muốn cô ghét bỏ mình.
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói mất mát của cậu ta, bèn chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, lúc nghiêng đầu nhìn Trần Tống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Cậu và rắn khác nhau.”
Đôi mắt của Trần Tống sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Có thật không?”
“Tất nhiên, cậu là người mà.”
Mặc dù có đuôi rắn, cậu ta cũng là con người.
Nỗi buồn bã của cậu ta thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, cười càng vui vẻ hơn.
Nhưng Thẩm Chi Hủ lại không vui, sức lực ôm eo Kiều Nghệ cũng tăng thêm một chút.
“Bắt đầu đi, giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”
“À phải! Anh Thẩm nói đúng!”
Chị gái nhỏ xinh đẹp sợ rắn mà, cậu ta phải xử lý càng nhanh càng tốt!