Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 629

Chương 629
“Sau đó hai người ly hôn, tôi được phán cho mẹ mình, đổi thành họ bà ấy, tài sản của Đường Thế Hằng cũng được tòa án chia hai phần ba cho mẹ tôi.”

Nghe thấy điều này, cô chỉ cảm thấy đã cái nư một trận, nhưng cũng đau lòng về những gì Người đẹp ốm yếu đã gặp phải thời thơ ấu.

“Thân thể của mẹ tôi vốn đã không tốt, sau khi bị Chung Tâm Di kích động, sức khỏe càng ngày càng sa sút, thế rồi bà ấy đã qua đời vào năm tôi mười tuổi.”

Cho nên người anh hận là Chung Tâm Di, nếu không phải do bà ta, mẹ cũng sẽ không mất sớm!

Kiếp trước bản thân anh đã không thể tự tay trả thù cho mẹ, kiếp này...

Thẩm Chi Hủ cụp mắt xuống, hàng mi dài mảnh che đi màu đỏ tươi nơi đáy mắt.

“Người đẹp ốm yếu ơi...”

Kiều Nghệ đau lòng không thôi, bèn đưa tay ra ôm lấy anh, gò má cọ cọ vào bả vai đối phương.

“Anh đừng buồn, sau này tôi đều sẽ ở bên cạnh anh.”

Người đẹp ốm yếu của cô đúng là một bé đáng thương, tuổi thơ bi thảm như vậy, trưởng thành còn bị người của sở nghiên cứu bắt đi làm thí nghiệm vô nhân đạo, chẳng trách trong tiểu thuyết anh ấy lại hắc hóa đến mức hủy diệt thế giới.

Cô hít hít mũi, lại lần nữa ôm chặt lấy anh.

... Sau này đều sẽ ở bên tôi ư?

Trái tim của Thẩm Chi Hủ đập hẫng một nhịp, tình cảm không tên sinh sôi trong lòng, dần dần lan tràn khắp toàn thân.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng, hai tay chầm chậm ôm lấy cô.

Hổ mẹ nhìn cảnh tượng trước mắt này, chẳng hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng nó lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ đành giơ móng vuốt lên liếm liếm.

(Hổ mẹ: Tôi, bóng đèn thương hiệu hổ trắng, hai ngàn oát!)

...

“Mẹ, mẹ phải báo thù cho con đó, mẹ nhìn Thẩm Chi Hủ đi, anh ta đánh con thành ra thế nào rồi này!”

Sau khi Tưởng Văn Sinh cõng Đường Hạo Nguyên ra khỏi biệt thự bèn vội vã mang cậu ta đến phòng chữa trị, để dị năng giả hệ trị liệu của phòng chữa trị chữa khỏi cho vết thương trên người cậu ta.

Cho dù đã như thế, hàm răng bị đánh gãy của cậu ta cũng không trở về được. Bây giờ há miệng ra, trên hàm chỉ còn lại mấy cái răng lẻ tẻ, điều này khiến Đường Hạo Nguyên giận đến nỗi nảy sinh lòng dạ muốn giết người.

Chung Tâm Di nhìn đứa con trai được mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vừa phẫn nộ lại đau tim. Nhưng lúc đối diện với người đàn ông đã tuổi trung niên mà vẫn không mất đi vẻ tuấn tú ở bên cạnh, bà ta bày ra vẻ mặt thương tâm, nước mắt lã chã mở miệng: “Thế Hằng, anh nhìn đi, tốt xấu gì Hạo Nguyên cũng là em trai nó, tại sao nó lại ra tay với em trai mình nặng như vậy chứ? Hiện tại không thể sánh bằng trước đây, hàm răng này của Hạo Nguyên... Sau này phải làm thế nào đây?”

Khuôn mặt được chăm chút vô cùng tỉ mỉ của bà ta ra lộ ra vẻ đau đớn khổ sở, người cũng mềm mại yếu đuối dựa vào người Đường Thế Hằng.

Đường Thế Hằng thích nhất dáng vẻ này của bà ta, vừa ôm lấy eo thon nhỏ của đối phương, vừa kiên nhẫn an ủi. Trong đầu ông ta cũng đã nhớ lại lời báo cáo của Tưởng Văn Sinh, đứa trẻ Thẩm Chi Hủ kia không nhận người cha là ông ta, thậm chí còn đánh em trai cùng cha khác mẹ tàn nhẫn đến thế!

Đôi mắt ông ta tối sầm lại, nhìn sang đứa con trai út lớn lên bên cạnh mình, trong đầu thầm nghĩ quả nhiên không được nuôi dưỡng bên cạnh chính là một thằng nhãi vô ơn!

“Em đừng khóc, anh sẽ phái người tìm nha sĩ đến khám cho Hạo Nguyên xem xem.”

“... Vậy Chi Hủ nó thì sao?”

Đường Thế Hằng đã không nhớ nổi khuôn mặt của con trai lớn, cộng thêm nó là một dị năng giả hệ không gian vô dụng. Điều này khiến ông ta lập tức chẳng còn suy nghĩ muốn lôi kéo nữa, không nhịn được khoát khoát tay.

“Nếu nó đã không nhận người cha như anh, anh cũng chẳng có đứa con trai này!”

Chung Tâm Di nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ mờ mịt thoáng lướt qua một tia sáng rỡ.

Thằng ranh con chết giẫm Thẩm Chi Hủ này dám ra tay với con trai tao, xem tao có giết chết mày không! Để mày và bà mẹ đã chết kia của mày đoàn tụ dưới đó càng sớm càng tốt!

 


Bình Luận (0)
Comment