Chương 63
Làm sao hổ trắng nhỏ lại nằm ngủ trên người anh thế này?
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ mơ hồ, đột nhiên trong đầu dường như có thứ gì đó lóe lên, sự mơ hồ đã tiêu tán, giống như đã ngộ ra điều gì đó.
Hóa ra không phải là mơ.
Khi anh đang liên tục nhớ lại những nỗi đau anh phải chịu ở kiếp trước, có một thứ gì đó ấm áp dễ chịu được anh ôm chặt trong vòng tay, để anh liều mạng hấp thu hơi ấm.
Hơi ấm được anh ôm chặt như thấm sâu vào trái tim, xua tan mọi lạnh lẽo và đau đớn của anh.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ hoang đường sự trong thống khổ của anh, nhưng lại không ngờ đó là sự thật.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ tập trung vào cái đầu tròn trịa của hổ trắng nhỏ, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có một tia dịu dàng nhàn nhạt lướt qua.
Lúc này, đôi tai tròn trịa đáng yêu của hổ trắng nhỏ giật giật, ánh mắt Thẩm Chi Hủ không khỏi rơi vào tai cô.
Dễ thương quá, muốn chạm vào. ≧◔◡◔≦
Trong lúc Thẩm Chi Hủ đột nhiên nảy ra ý tưởng này, anh đã giơ bàn tay phải còn hơi yếu ớt lên nhẹ nhàng chạm vào cái tai tròn nhỏ của hổ trắng nhỏ.
Tuy rằng bộ lông của hổ trắng nhỏ không mềm mại như lông mèo nhưng vẫn mang lại cảm giác dễ chịu, Thẩm Chi Hủ không khỏi nhéo nhéo.
"Grừ..."
Hổ trắng nhỏ đang ngủ say hình như cảm nhận được điều gì đó, trong lúc ngủ tưởng là hổ mẹ thức dậy cọ vào mình nên theo thói quen cọ lại một chút, không ngờ đầu cô lại chạm vào vật không quen thuộc như trong trí nhớ, cọ một chút liền mở hai mắt ra, trong đôi mắt xanh nhạt vẫn còn vẻ buồn ngủ.
Cô ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp một đôi mắt dịu dàng, sau đó cô bị vẻ đẹp của Người đẹp ốm yếu ở khoảng cách gần như vậy làm cho choáng ngợp.
Kiều Nghệ lập tức tỉnh táo lại, cái đuôi dựng đứng lên, trước khi Người đẹp ốm yếu kịp phản ứng, cô đã nhảy ra xa, cong lưng và gầm lên dữ dội với anh.
"Grừ grừ!!!"
Đây là tiếng gầm vô nghĩa của Kiều Nghệ, nhưng theo cách nghĩ
của cô thì đó là âm thanh của sự thẹn quá hóa giận.
Làm sao cô có thể nằm trên ngực Người đẹp ốm yếu mà ngủ được chứ? Còn ngủ ngon như vậy nữa? Cô còn không phát hiện được Người đẹp ốm yếu đã tỉnh lại, thậm chí còn bị anh chạm vào tai! s(
・`
ヘ ´
・;)
ゞ
Kiều Nghệ càng nghĩ càng xấu hổ, khó chịu, lông trên người đều muốn nổ tung. Thẩm Chi Hủ thích thú nhìn cho đến khi lông của hổ trắng nhỏ xù lên, nụ cười nhàn nhạt trên môi mới từ từ thu lại.
“Anh không có ý gì xấu.” Thẩm Chi Hủ chật vật đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy tấm thảm che trên người mình, sắc mặt hơi khựng lại.
Cái này là hổ trắng nhỏ tìm về cho anh sao?
“Em tìm cho anh à?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Kiều Nghệ khịt mũi hừ một cái, xem như trả lời câu hỏi của anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lông mày giãn ra: "Cám ơn em nha."
Nhìn thấy hổ trắng nhỏ vẫn không mất cảnh giác, dường như có chút bất đắc dĩ, anh xoa xoa cái trán sưng tấy đau nhức, chậm rãi nói: “Em nhìn nè, bây giờ anh chỉ là một kẻ ốm yếu, có thể làm gì được em hả?"
Nghĩ đến ngày hôm qua anh suýt mất đi nửa mạng sống khi giết chết một con thú zombie mới bị nhiễm bệnh, đôi mắt anh tối sầm lại.
Kiều Nghệ nhận thấy tâm trạng chán nản của Người đẹp ốm yếu, cái đuôi căng cứng của cô thả lỏng ra một chút, tuy nhiên, cái chết của zombie heo rừng vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, cô tạm thời không thể thả lỏng cảnh giác trước Người đẹp ốm yếu.
Vì vậy, Kiều Nghệ dứt khoát không để ý đến chủ đề này, cũng không muốn cùng anh tranh cãi, giơ móng vuốt chỉ vào chiếc ba lô màu đen cách Người đẹp ốm yếu không xa.
"Grừ..." Tôi tìm thuốc cho anh, ở trong đó, anh tự uống đi.
Thẩm Chi Hủ không hiểu ẩn ý trong tiếng gầm của hổ trắng nhỏ, nhưng từ hành động của cô, hẳn là đang yêu cầu anh mở ba lô ra?
(Thẩm Chi Hủ: Vợ vẫn không quên quan tâm mình ( ˘ ³˘) )