Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 636

Chương 636
Dứt lời. cô lộc cộng đi xuống lầu, hổ mẹ vẫy vẫy đuôi, chậm rãi đi theo sau lưng cô.

Kiều Nghệ vừa xuống lầu đã chú ý tới Người đẹp ốm yếu đang bận rộn trong phòng bếp, lúc này anh đang quay lưng lại với cô, làm cho cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm khó hiểu.

Những lời của Sở Thiên tối quá khiến cô hiểu được tình cảm cô dành cho Người đẹp ốm yếu không giống như bình thường, có lẽ cô đã thích Người đẹp ốm yếu mất rồi…

Cũng đúng thôi, là một con hổ độc thân, có một người đàn ông có nhan sắc, cưng chiều cô vô điều kiện lại còn biết làm rất nhiều món ăn ngon ở bên cạnh cô lâu như thế, làm sao cô có thể không động lòng được chứ? Cũng chính là bởi vì lúc trước cô quá chậm chạp, không phát hiện được tâm tư của mình.

Bây giờ đã nhận ra rồi, cô lại bắt đầu câu nệ, không biết có nên giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra không, giống như lúc trước mà gần gũi với Người đẹp ốm yếu…

“Ngao Ngao, em đang nghĩ gì thế?”

“Hửm?” Kiều Nghệ nghe thấy tiếng anh liền định thần trở lại, cô vừa ngước mắt lên đã chạm phải một đôi mắt ấm áp, ánh mắt của anh vẫn giống như thường ngày, không hề giống ánh mắt muốn thiêu đốt người khác tối qua.

Anh như vậy ngược lại cũng làm cô cảm thấy không còn căng thẳng nữa.

“Không có gì.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, thấy hổ mẹ đã đi qua rồi, cô cũng đi qua theo.

“Hôm nay tôi có làm bánh thịt bò, còn ép đậu nành nữa.”

“Wow, bảo sao tôi cứ nói thơm như thế!” Kiều Nghệ rất tán thưởng mà vỗ vỗ tay.

Trong mắt của Thẩm Chi Hủ có ý cười lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người cô sâu thêm mấy phần: “Em thích là được.”

Vành tai Kiều Nghệ nóng lên, cô vô thức sờ sờ tai, có chút hoảng hốt chuyển chủ đề: “À đúng rồi, hôm nay chắc hẳn không có chuyện gì khác đâu nhỉ? Mama tôi muốn ra ngoài săn bắn.”

Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn qua hổ trắng lớn đang ăn miếng thịt đã rã đông rồi ừ một tiếng: “Hôm nay cứ ra ngoài đi, khi tới căn cứ Đông Nam, tôi nhớ gần đây có rừng núi.”

“Vậy thì tốt.”

Quyết định xong, Kiều Nghệ ăn bữa sáng với tốc độ nhanh hơn.



“Cậu nói cái gì? Người hôm qua phái ra ngoài đều không trở về sao?”

“Vâng, vâng ạ!” Nhìn thấy Chung Tâm Di đang giận dữ, Vương Chí Vạn có chút sợ hãi rụt rụt cổ, nghĩ đến kết quả điều tra được, anh ta càng hối hận vì sao mình lại tiếp nhận công việc làm ăn của Chung Tâm Di: “Theo tìm hiểu, căn biệt thự kia không chỉ có một mình Thẩm Chi Hủ ở, bên trong còn có rất nhiều người dị năng đang sống, trong đó có hai người dị năng cấp 6.”

Nói đến đây, Vương Chí Vạn càng buồn bực, đã tổn thất hết rất nhiều người dị năng cấp 3, cấp 4, trái tim anh ta như đang rỉ máu vậy!

“Cho nên… Những người cậu phái đi bị hai người dị năng cấp 6 kia giải quyết rồi à?”

“Mười phần thì tám chín phần là như thế.”

“Được lắm… Tên nhóc này thật có bản lĩnh, vậy mà lại hi sinh người dị năng mạnh cấp 6.” Nói đến đây, Chung Tâm Di hung hăng nghiến răng, thấy trên mặt Vương Chí Vạn toàn là vẻ sầu nào, bà ta đảo mắt: “Không phải là cậu sẽ đợi lúc nó ra ngoài một mình mà giải quyết rồi sao?”

Anh ta cũng muốn như vậy, nhưng hôm qua bà ta nói gấp gáp như thế, làm gì có thời gian để sắp xếp nhiều!

Tuy Vương Chí Vạn đang mắng thầm, chẳng qua trên mặt chỉ có thể mang theo nụ cười, ai bảo người phụ nữ trước mặt này là vợ của tâm phúc căn cứ Vân chứ?

Anh ta còn phải nhờ vào mối làm ăn này để leo lên ngọn núi lớn này làm căn cứ trưởng của căn cứ Vân!

Nghĩ như vậy, chiếc điện thoại vô tuyến Vương Chí Vạn cài trên hông vang lên, anh ta áy náy liếc nhìn Chung Tâm Di một cái, rồi đi ra xa nghe điện thoại. Nghe được báo cáo của thuộc hạ ở đầu bên kia, mắt của Vương Chí Vạn sáng lên, sau đó đi đến bên cạnh Chung Tâm Di, giọng nói khó giấu được sự vui mừng.

“Bà Đường, theo tin tức thuộc hạ báo cáo, Thẩm Chi Hủ chỉ dẫn theo một cô gái trẻ và một con hổ trắng lớn ra khỏi biệt thự, trông dáng vẻ bọn họ định đi ra ngoài căn cứ!”

 


Bình Luận (0)
Comment