Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 641

Chương 641
"Ông chủ!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đường Thế Hằng rất ít khi thấy quản gia như thế này, lông mày nhíu thành một ngọn núi nhỏ: "Bà chủ đâu?"

"Bà, bà chủ bị ốm..."

"Bị ốm ư?" Động tác của Đường Thế Hằng hơi khựng lại: "Buổi sáng còn rất tốt, sao buổi tối lại bị ốm rồi? Mời người của trạm y tế tới khám xem thế nào chưa?"

"Vẫn chưa ạ."

Quản gia thấy Đường Thế Hằng nhấc chân đi lên thì cũng nhắm mắt đuổi theo.

Điều này không khỏi làm Đường Thế Hằng liếc mắt nhìn. Lúc ông ta định hỏi quản gia làm gì thì thấy trên mặt quản gia hiện lên một tia e ngại, ngập ngừng mở miệng.

"Ông, ông chủ, bà chủ cũng không ở phòng ngủ chính mà ở trong căn phòng bên cạnh ạ."

"Làm sao thế? Phòng ngủ chính không ngủ lại chạy tới phòng cho khách làm gì?"

"Phòng ngủ chính xảy ra chuyện..."

Trong giọng nói trầm thấp của quản gia mang theo sự hoảng sợ rõ ràng, Đường Thế Hằng cũng ý thức được "xảy ra chuyện" này chắc chắn là chuyện cực kỳ lớn. Ông ta sải bước đi đến phòng ngủ chính, một cái đầu lâu đẫm máu và dữ tợn bất thình lình đập vào tầm mắt của ông ta khi cánh cửa vừa mở ra.

Con ngươi Đường Thế Hằng co lại, suy cho cùng đã gặp nhiều sóng to gió lớn ở tận thế nên không hề bị cái đầu lâu này hù dọa. Ông ta bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, cẩn thận đánh giá mặt của đầu lâu.

"Đây là... Vương Chí Vạn?"

Đường Thế Hằng nhớ người này, là đội trưởng của tiểu đội Ngân Sa, ở trong căn cứ Đông Nam nổi tiếng là hạng người chỉ cần cho tinh hạch thì chuyện gì cũng có thể giúp bạn giải quyết.

Thời gian gần đây, hình như hắn ta bám víu vào vợ của mình, Chung Tâm Di.

"Vâng, đây chính là đội trưởng Vương Chí Vạn."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ông nói đi."

Quản gia là người của Chung Tâm Di nên đương nhiên không dám nói ra hết, chỉ dè dặt nói: "Ông chủ, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là hôm nay bà chủ vừa về thì trên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai. Tôi vội vàng chạy lên thì nhìn thấy cảnh này. Bà chủ cũng bị dọa sợ mà đổ bệnh, bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng cho khách."

Đường Thế Hằng im lặng, biết đây nhất định là có người trả thù Chung Tâm Di, còn người đó là ai...

Không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng Đường Thế Hằng đã hiện lên một cái tên, trên mặt hiện lên một tia phức tạp: "Đi thôi, tôi biết rồi, mau xử lý cái đầu này đi, xui xẻo!"

Nói xong, ông ta vừa cởi cúc áo khoác ra vừa đi về phía phòng cho khách.

Quản gia không đi theo mà kiên trì đi xử lý đầu của Vương Chí Vạn.

Trong căn phòng rộng rãi thoáng đãng, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, cả người yếu ớt đang dựa ở đầu giường. Cạch một tiếng, chốt cửa bị ai đó vặn ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến. Đôi mắt xinh đẹp lập tức hiện lên một tầng sương mù rồi nhanh chóng hóa thành nước mắt và rơi xuống.

"Thế Hằng, Thế Hằng..."

Đường Thế Hằng rất hiếm khi thấy vợ mình yếu ớt như vậy, đôi mắt không khỏi hiện lên sự lo lắng. Ông ta bước nhanh tới và cầm lấy tay của bà ta, cảm giác dưới lòng bàn tay lạnh buốt, ông ta có hơi khựng lại: "Sao tay lạnh thế này?"

"Không phải vấn đề gì lớn..." Chung Tâm Di thuận thế tới gần ngực của Đường Thế Hằng.

"Anh đã nghe quản gia kể chuyện hôm nay rồi."

Trong lòng Chung Tâm Di khẽ động, đang định tố cáo thì lời nói của Đường Thế Hằng ngay sau đó lại làm cho sắc mặt bà ta cứng đờ.

"Có phải em sai Vương Chí Vạn làm chuyện gì nên mới bị người ta trả thù đúng không?"

Giọng của Đường Thế Hằng rất bình tĩnh, nhưng cả hai đã sống chung nhiều năm nên Chung Tâm Di biết đây là điềm báo ông ta đang nổi giận, bà ta vội vàng yếu ớt nói: "Không phải, không phải đâu! Thế Hằng, anh nghe em giải thích. Em chỉ, em chỉ bảo Vương Chí Vạn đi mời Chi Hủ, muốn nó nói xin lỗi Hạo Nguyên. Thời gian này Hạo Nguyên rất đau khổ, em làm mẹ đâu thể nhìn thằng bé khó chịu như vậy được đúng không?"

Quả nhiên...

Đường Thế Hằng hơi híp mắt lại: "Không đơn giản chỉ là chuyện này đúng không?"

Nếu chỉ là như vậy thì Thẩm Chi Hủ sẽ không dùng loại cách thức cực đoan này để trả thù Chung Tâm Di.

 


Bình Luận (0)
Comment