Chương 649
Lúc này Thẩm Chi Hủ cũng dẫn đám Kiều Nghệ lên lầu, nhàn nhạt nói một tiếng "xuất phát thôi", mọi người vội vàng gật đầu không ngừng.
Bọn họ đã cảm nhận sâu sắc Thẩm Chi Hủ là một nhân vật hung ác, không dám có một tia bất mãn, lúc này ngoan giống như gà con, đều nghe lời Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn mọi người ở đây, bên phía Ninh Tuyết, Kha Hán và Sở Thiên có tổng cộng ba mươi bảy người, số người đã vượt quá phạm vi dịch chuyển. Vậy nên anh chia làm hai lần, trước tiên dịch chuyển đội ngũ của Sở Thiên và Ninh Tuyết đến phòng thí nghiệm độc quyền của Hà Nguyệt Liên, lần thứ hai mới dịch chuyển đám Kha Hán và Kiều Nghệ.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt Thẩm Chi Hủ luôn duy trì sự lãnh đạm, nhưng Kiều Nghệ lại cảm thấy anh không hề vui vẻ. Trước khi dịch chuyển, cô chủ động cầm tay của anh.
"Người đẹp ốm yếu, anh vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn." Trong đầu Thẩm Chi Hủ hiện lên cảnh tượng cái chết của Chung Tâm Di, đôi môi mỏng khẽ mím lại: "Tôi chỉ đang nhớ tới mẹ của tôi thôi."
Nét mặt của Thẩm Chi Hủ cũng dịu lại khi nghĩ đến người phụ nữ dịu dàng, thướt tha đó.
Kiều Nghệ thấy thế, nắm chặt tay của anh như đang dùng hành động chứng tỏ rằng cô ở đây.
"Chờ chuyện ở đây kết thúc, Người đẹp ốm yếu có thể kể chuyện của bác gái cho tôi được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Chi Hủ tự nhiên đồng ý, tâm trạng hơi u ám dần tốt lên.
Kha Hán ở một bên thấy sự tương tác giữa hai người, không dám nói câu nào, yên tĩnh chờ đợi họ kết thúc.
Cũng may là Kiều Nghệ biết bây giờ không phải thời điểm để thảo luận về chuyện này, lay lay tay của Người đẹp ốm yếu.
"Người đẹp ốm yếu, chúng ta dịch chuyển thôi."
"Được."
Trong chớp mắt, bọn họ đã dịch chuyển đến phòng thí nghiệm độc quyền của Hà Nguyệt Liên.
Lần đầu tiên hổ mẹ trải nghiệm dịch chuyển, đôi mắt mở to kinh ngạc, cái đuôi xù cũng nhẹ nhàng đung đưa theo tâm trạng.
Kiều Nghệ thoáng nhìn, trong lòng khẽ động, lén lén lút lút đưa tay vuốt chóp đuôi của hổ mẹ, nhanh chóng nghênh đón ánh nhìn chăm chú của nó.
Mà Kiều Nghệ động tay thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ không nhìn hổ mẹ, cũng bỏ lỡ sự cưng chiều chợt lóe lên trong con ngươi màu lam nhạt của hổ mẹ.
"Anh Thẩm, tôi đã dùng lực tinh thần điều tra, phòng thí nghiệm dưới đất chia làm hai tầng, tầng nào cũng có dị năng giả cấp 4 đến cấp 6 canh giữ và tuần tra, mà tầng cuối cùng do mấy dị năng giả cấp 7 chiếm giữ..." Khi Ninh Tuyết báo cáo tình hình vẫn còn hơi sợ hãi, không thể tưởng tượng một viện nghiên cứu làm thí nghiệm lại có nhiều dị năng giả cấp 7 đóng quân như vậy. Cũng may ở đây bọn họ không có dị năng giả hệ tinh thần, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
"Tôi biết rồi." Thẩm Chi Hủ gật gật đầu, nhìn lướt qua Ninh Tuyết và Kha Hán nói: "Tiếp theo, tôi và Ngao Ngao sẽ tới giải cứu những dị năng giả nhốt bị ở bên trong nhà giam ra. Sau khi giải cứu thành công, tôi sẽ dùng bộ đàm liên hệ với mọi người, tất cả ngay lập tức hành động."
"Vâng!" Ninh Tuyết và Kha Hán đồng thanh nói.
Nhưng Ninh Tuyết có hơi do dự: "Dị năng giả cấp 7 ở tầng dưới thì sao?"
"Để tôi giải quyết."
Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, Sở Thiên vội vàng đuổi theo nói: " Tôi cũng đi!"
Thấy Thẩm Chi Hủ hời hợt nhìn qua, Sở Thiên vô thức ưỡn ngực lên: "Tôi đã cấp 7 rồi, vừa hay lấy mấy dị năng giả đó để củng cố dị năng của tôi."
Thẩm Chi Hủ cong môi, xem như đồng ý với lời nói của Sở Thiên.
Ninh Tuyết và Kha Hán cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết cấp độ của Thẩm Chi Hủ như thế nào, nhưng thấy anh chủ động nói muốn đi giải quyết dị năng giả cấp 7 thì biết cấp bậc của anh chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Điều này cũng khiến cho họ cũng có tám chín phần chắc chắn với hành động lần này.
"Ninh Tuyết, Kha Hán, người của hai người ở lại, vừa nghe chỉ thị của tôi thì hành động."
"Vâng!"
"Sở Thiên, anh dẫn người đi theo chúng tôi."
Sở Thiên gật gật đầu, lúc này Trần Tống trong đám người cũng chạy ra, yếu ớt nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh Thẩm, tôi có thể đi theo các anh không?"