Chương 651
Bọn chúng cảm thấy trên lầu không ổn nên chạy tới xem xét tình hình, ai ngờ vừa mới đi lên đã thấy mấy khuôn mặt xa lạ.
"Các người là ai?"
"Người giết các người!" Sở Thiên thực hiện một đòn tấn công kép hiếm có, chọn trúng một người đàn ông có thân hình gần giống mình, vung dị năng hệ ăn mòn lên tấn công tới.
"Các người dám tự tiện xông vào viện nghiên cứu tự tìm cái chết!"
Người đàn ông vừa dứt lời thì lòng bàn tay tràn ngập khí lạnh âm u.
"Dị năng giả hệ băng? Ma ma, mẹ lên đi!"
Không cần nhóc con nhiều lời, hổ mẹ gào thét một tiếng rồi nhanh chóng nhào tới chiến đấu với dị năng giả hệ băng cấp 7 đó.
Kiều Nghệ vui vẻ ném cây non mini ra ngoài rồi hét: "Tiểu Thụ, giúp tao!"
Cây non mini mau chóng khua cành tấn công nữ dị năng giả cao khoảng mét bảy trước mặt Kiều Nghệ.
Thẩm Chi Hủ thấy bọn họ tự động phân công xong xuôi, ánh mắt rơi vào một gã đàn ông nhàn rỗi duy nhất, giống như cười mà không phải cười.
Điều này rõ ràng đã chọc giận gã đàn ông trước mặt anh, gã phun sức mạnh màu vàng ra ngoài, giận dữ gầm lên một tiếng: "Nộp mạng đi!"
Thẩm Chi Hủ cười nhạo, ngón tay giật giật, không gian quay xung quanh gã đàn ông vặn vẹo trong nháy mắt. Năng lượng màu vàng phun ra vặn vẹo trong không gian, lại lần nữa quay lại trên cơ thể gã khiến gã bị thương nặng.
"Sao, sao có thể?"
Thẩm Chi Hủ cũng lười nói nhiều với gã, lưỡi dao không gian cứa đứt cổ họng của gã.
Dị năng giả cấp 7 đang phân tâm cũng phải chú ý tới tình hình bên này, tất cả đều kinh hãi dừng động tác trên tay lại. Đám Sở Thiên nắm được sơ hở, thành công khiến bọn chúng bị thương nặng, lại nắm lấy nguyên tắc "nhân lúc người bị bệnh để đòi mạng người", tiếp tục phát ra dị năng.
Thẩm Chi Hủ không có đối thủ lười biếng đứng ở một bên, không nhúng tay vào cuộc chiến của đám Kiều Nghệ. Chỉ khi cảm giác có người không có mắt từ dưới đất xông lên thì anh mới vung tay một cái, lưỡi dao không gian lập tức thu hoạch được vô số sinh mệnh.
"Phì phì.”
Kiều Nghệ thô thở hổn hển, dị năng bao phủ ở trên người che giấu thân hình của cô, trốn tránh sự tấn công và ra tay quấy nhiễu của ả nữ dị năng giả hệ mộc kia, nhưng cây non mini vẫn thu hút sự chú ý của ả nhất.
Điều này khiến Kiều Nghệ rất khó chịu, lại thấy Người đẹp ốm yếu đã dễ dàng giải quyết trận chiến, ánh mắt lóe lên. Cô cầm lấy cung Phản Khúc và rút mũi tên xương từ phía sau lưng ra, cho tới nay vẫn chưa thể gắn dị năng vào mũi tên xương, giờ phút này cô thử gắn dị năng vào.
Cũng không biết có phải là bị Người đẹp ốm yếu kích thích hay không, lần này Kiều Nghệ lại có thể thành công gắn dị năng của mình vào mũi tên xương.
Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, cô lập tức kéo cung bắn tên, dị năng gắn vào mũi tên xương nhanh chóng xé gió bắn vào bả vai của nữ dị năng giả.
Lực xung kích của mũi tên xương rất lớn, hung hăng ghim nữ dị năng giả ở trên vách tường, ả liên tục phát ra kêu thảm thiết.
Cây non mini cũng nhân cơ hội này biến cành thành mũi tên gỗ sắc bén đâm vào mi tâm của ả, nhanh chóng cuốn ra một viên tinh hạch màu xanh.
"Người đẹp ốm yếu, tôi thành công rồi!"
Nghe được lời nói của Kiều Nghệ, gã đàn ông đang đấu với Sở Thiên khó phân thắng bại suýt phun một ngụm máu.
Được lắm, hóa ra gã ở chỗ này liều sống liều chết, vậy mà cô gái nhỏ tuổi đó lại coi bọn họ như đồ luyện tập!
Đáng giận!
Sự tức giận khiến cho sự tấn công của gã đàn ông phát ra càng ác liệt hơn. Sở Thiên nhất thời sơ suất nên bị gã đàn ông dùng dị năng hệ hỏa hóa thành lưỡi dao lửa đánh bả vai bị thương, trong chốc lát tràn ngập mùi cháy khét.
Chóp mũi Kiều Nghệ giật giật, vô thức muốn kéo cung Phản Khúc ra giúp Sở Thiên.
Sở Thiên không muốn bị phát hiện ra ý đồ của mình, nhịn đau nói: "Tiểu Nghệ không cần giúp tôi đâu, tôi tự xử lý được!"
"Dũng cảm lắm! Tao lại muốn xem mày giết tao thế nào!" Người đàn ông tức giận không thôi, gần như đã dùng hết toàn bộ dị năng.