Chương 658
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng cào cửa thì tỉnh táo lại, ý thức được bản thân sau khi hoảng sợ đã đẩy Người đẹp ốm yếu ra rồi không nói một lời trốn trở về phòng, còn nhốt hổ mẹ và cây non mini ở bên ngoài.
Chuyện này…
Đúng là khiến người ta xấu hổ mà!
Kiều Nghệ nhăn mũi, đầu tiên nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thính giác nhạy bén mách bảo với cô rằng bên ngoài chỉ có một luồng hơi thở trầm ổn.
Nó thuộc về hổ mẹ.
Phù…
Không hiểu sao Kiều Nghệ lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ vặn tay nắm cửa, đón hổ mẹ và cây non vào bên trong, cuối cùng còn lén lút nhìn cánh cửa phía đối diện, thấy nó không mở thì nhanh chóng đóng cửa lại.
“Gào?”
Hổ mẹ không hiểu hành động của nhóc con, móng vuốt khẽ móc lấy quần của cô.
“Không sao đâu.” Kiều Nghệ lắc đầu, đi vào trong phòng, sau đó lấy quần áo sạch sẽ chuẩn bị đi tắm.
Trước khi đi vào, hổ mẹ cũng theo vào cùng cô.
Sau khi tự giác chiến đấu, lông ở trên người nó có hơi bẩn, nó muốn tắm rửa cho sạch sẽ.
Kết quả là, đợi hai mẹ con tắm rửa xong đi ra thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau, phải mất nửa tiếng nữa để làm khô người hổ mẹ. Khi bộ lông trắng như tuyết xen lẫn một ít lông màu xám nhạt được sấy gần khô thì Kiều Nghệ mới lấy tinh hạch màu hồng mà cây non mini đã mong chờ từ lâu.
“Mày muốn hấp thụ tinh hay này ngay bây giờ không?”
Gần như cô vừa hỏi thì hổ mẹ và cây non mini đều gật đầu đồng ý.
“Vậy, ai là người hấp thụ trước?”
[Tôi tôi tôi.]
Cây non mini vung vẩy những cành cây mảnh khảnh của mình, thậm chí bởi vì nóng lòng vô thức quên mất uy quyền của con hổ trắng lớn nào đó. Cây non sử dụng bộ rễ màu nâu của mình lạch bạch đi tới trước mặt hổ trắng lớn, chắn trước mặt nó.
Hổ mẹ: “…”
Hổ mẹ thở ra một tiếng nặng nề, chân hổ đầy lông đẩy cây non mini ở trước mặt mình sang một bên.
Cây non mini bị hổ mẹ vỗ một cái thì tỉnh mộng, bản năng rất muốn nổi giận, nhưng đối diện với cặp mắt màu lam nhạt trầm tĩnh của hổ mẹ thì toàn bộ cơ thể đều cứng đờ.
Cuối cùng, cây non mini yếu ớt bày ra mấy chữ.
[Hổ trắng lớn đến trước.]
Dáng vẻ ấm ức kia làm Kiều Nghệ bật cười thành tiếng.
[Không được cười!]
Cây non mini hung dữ bày ra mấy chữ.
Kiều Nghệ coi như không quen nó.
“Tao cứ cười đó!” Cô nói xong còn không biết xấu hổ tới gần hổ mẹ, ôm cổ nó, nhẹ nhàng cọ đôi má mềm mại của mình vào bộ lông của nó: “Mama, Tiểu Thụ bắt nạt con!”
Hổ mẹ liếc mắt nhìn cây non mini.
Cây non mini: “…”
Nó bị hai mẹ con nhà này nhìn như vậy thì vừa ấm ức vừa tức giận.
Quá đáng mà!
Hổ trắng nhỏ thật xấu tính!
Hổ xấu xa! Hổ xấu xa!
Kiều Nghệ thấy thế chỉ cười khúc khích, cây non mini tức giận muốn bốc khói, cô mới ngừng cười, khẽ ho mấy tiếng: “Khụ khụ, đừng làm loạn nữa, nên hấp thụ tinh hạch rồi.”
Hổ mẹ và cây non mini đều im lặng, nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch màu hồng mà Kiều Nghệ vừa mới lấy ra, nhưng cô lại hơi do dự trước khi đưa cho hổ mẹ.
“Mama, mama đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Hổ mẹ chỉ cảm thấy nhóc con lải nhải quá nhiều, khẽ liếc mắt nhìn cổ lấy tinh tinh hạch màu hồng từ trên tay cô. Khi nó vừa định hấp thụ thì Kiều Nghệ chợt nhớ tới một chuyện, lại cướp tinh hạch màu hồng lại.
“Grào?”
Hổ mẹ nhìn nhóc con với ánh mắt khó hiểu.
“Mama lên giường để hấp thụ đi.”
Hổ trắng lớn không phản đối, nhanh chóng nhảy lên giường, Kiều Nghệ và cây non mini cũng đi theo lên đó.
“Mama, mẹ hấp thụ đi.” Kiều Nghệ đặt tinh hạch màu hồng trước mặt hổ mẹ.
Hổ mẹ nhìn vào viên tinh hạch màu hồng vô cùng xinh đẹp, do dự dùng móng vuốt kích thích vài cái, nó cảm thấy hình dáng thú hai chân này quá xấu, còn không đẹp đẽ và mạnh mẽ như mình hiện giờ. Song nó vẫn bình tĩnh hấp thụ tinh hạch màu hồng.
Kiều Nghệ không di chuyển, mà nhìn chằm chằm hổ mẹ cho đến khi viên tinh hạch màu hồng hóa thành tro bụi, trái tim của cô cũng dâng tới cổ họng.