Chương 661
Điều đáng nói ở đây chính là Kiều Nghệ đã đoán đúng, cây non mini sau khi biến hình quả thật có mái tóc ngắn màu xanh biếc.
“Hu…”
“Huhu…”
“Huhuhu…”
Bên trong căn phòng, có một cậu bé khoảng ba tuổi tóc ngắn màu xanh biếc đang mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, rõ ràng không hề vừa người chút nào, cậu bé đang ngồi trên giường khóc thút thít, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống khỏi hốc mắt đỏ hoe, hơn nữa nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng của cậu bé, trông thế nào cũng thấy rất đáng thương.
Kiều Nghệ đau đầu xoa xoa chỗ giữa hai chân mày: "Cây ơi, cây à, mày đừng khóc nữa được không?"
Ngay sau khi cây non mini thành công biến thành người, hứng thú bò dậy khỏi giường, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy cơ thể trắng trẻo của mình, cả người đều choáng váng, hóa đá tại chỗ. Sau khi nghe thấy hổ trắng nhỏ hỏi thăm thì nó mới phản ứng lại, ngồi khóc ở trên giường giống như gặp phải chuyện gì tuyệt vọng lắm.
Đầu tiên Kiều Nghệ dùng áo thun của mình mặc cho nó. Sau khi cơ thể của nó được bao bọc bởi lớp vải thì dịu dàng an ủi, không ngờ cây non mini càng khóc lớn hơn, không biết nó lấy ở đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy.
Cây non mini ngước đôi mắt hồng hồng của mình lên nhìn hổ trắng nhỏ, cong môi lại tiếp tục khóc, đồng thời còn không quên nâng cánh tay trắng nõn như ngó sen của mình lên, lau nước mắt trên mặt.
Kiều Nghệ quả thật hết cách với cây non mini, nếu trước đây nó vẫn còn ở trong hình dáng cây non, không chừng cô sẽ nhẹ nhàng cho qua, nhưng hôm nay nó biến thành một cậu bé môi hồng răng trắng, làm thế nào cô cũng không xuống tay được.
“Mày đừng khóc mà, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó.”
Cây non mini không thèm quan tâm tới cô, nước mắt từ trong hốc mắt liên tục rơi xuống.
Kiều Nghệ chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ hổ mẹ đang đứng ở bên cạnh.
“Mama, mẹ giúp con an ủi nó được không?”
Hổ mẹ cũng mặc bộ quần áo không vừa người, nghe thấy nhóc con xin giúp đỡ thì lạnh lùng lườm cây non mini, trong đôi mắt màu lam nhạt trầm tĩnh kia hiện lên tia ghét bỏ, rõ ràng không muốn quan tâm tới cây non mini.
Không ngờ cây non mini lại biết hổ mẹ ghét bỏ mình, có lẽ quá tủi thân, nó đã quên mất việc hổ trắng lớn lợi hại thế nào, ngón tay trắng nõn chỉ vào hổ trắng lớn, nói năng đứt quãng còn mang theo giọng đặc trưng của một đứa trẻ: “Hai người, chán ghét, dáng vẻ này! Oa, tôi, là, trẻ con, nhưng, tôi, hiểu, đó! Hai người, thật, xấu xí, oa!”
Phụt…
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười.
Trong ba câu mà cây non mini nói, dường như không có âm nào đọc chính xác, có điều cô không cần hao tổn tinh thần cũng hiểu ý mà nó muốn truyền đạt.
Cô lén lút nhìn trộm người mẹ xinh đẹp lạnh lùng của mình, thấy sắc mặt nó không thay đổi, nhưng không hề phản bác lời cây non mini nói, cô ưỡn ngực nhìn cây non mini với vẻ không đồng ý.
"Tiểu Thụ, mày nói gì vậy? Sao mẹ tao lại xấu? Bây giờ mày biến thành người, không thể dùng thẩm mỹ của giới thực vật đánh giá con người! Trong mắt con người, như tao, như mẹ tao, và cả mày, chúng ta mới là đáng yêu, xinh đẹp, mày có hiểu không?"
"Khổng, khổng, khổng hiểu!" Cây non mini lẩm bẩm đáp lại.
(Ẻm nói ngọng chứ ko phải tui type sai chính tả nha)
"Thằng nhóc ngốc nghếch này!" Kiều Nghệ xùy nó một tiếng: "Tao biết mày ghét bỏ bản thân không xanh mơn mởn cả người, tao nói cho mày biết, mày nên thấy may mắn vì bản thân không có màu xanh mới đúng!"
Vẻ mặt của cây non mini kiểu: "Cô lừa gạt cây".
Xanh mơn mởn có gì không tốt?
Xanh mơn mởn rất đẹp, nào trắng trẻo giống các cô, xấu chết rồi, xấu chết rồi, xấu chết rồi!
Cũng may Kiều Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng của cây non mini, nếu không cô chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ đánh vào mông nó mấy cái, xem nó có dám nói cô và hổ mẹ xấu nữa không!
“Toàn thân xanh mơn mởn có cái gì tốt? Hiện tại con người có ba màu da, trắng, đen, vàng, làm gì có màu xanh lục? Vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, không tiện trà trộn vào loài người, mày sẽ bị xem như giống loài khác biệt!” Nói đến đây, Kiều Nghệ dừng một chút: "Mày nghĩ xem mày vất vả lắm mới biến được thành người, giờ lại muốn bị con người đòi đánh đòi giết sao?"