Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 663

Chương 663
Kiều Nghệ liếc nhìn cây non mini, lúc đầu cô muốn nói nên đi ngủ thôi, nhưng chợt nghĩ tới chuyện gì đấy, cô nghiêng đầu nhìn hổ mẹ.

“Mama, mẹ đã nghĩ ra tên loài người của mình chưa?”

Đi lại ở bên ngoài, nhất định phải có một cái tên!

Tên Đại Bạch trước đó không còn thích hợp nữa.

Hổ mẹ không hề nghĩ ngợi, nói: “Kiều Đại Bạch.”

Nó biết tên loài người của nhóc con là Kiều Nghệ, cho nên nó định dùng chung một họ với nhóc con.

Phụt...

Cái gì? Kiều Đại Bạch?

Cái tên này cũng quá đơn giản và thô bạo rồi!

“Không được không được, sao mẹ có thể để tên là Kiều Đại Bạch chứ? Không hay, không phù hợp với hình tượng chị đại chút nào!"

Hổ mẹ nhíu mày.

Chị đại? Đó là cái gì?

Hổ mẹ không hiểu, nhưng nó cũng biết nhóc con không thích cái tên “Kiều Đại Bạch” này. Đối với nó mà nói có tên cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì thấy nhóc con coi trọng, nó cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được một cái tên hay, cuối cùng dứt khoát nhìn thẳng về phía nhóc con.

“Nhóc con đặt đi.”

Hai chữ “Nhóc con” khiến trái tim Kiều Nghệ mềm nhũn, trên mặt vô thức nở nụ cười ngọt ngào.

“Con đặt? Được rồi, con nghĩ một lát…” Thật ra Kiều Nghệ cũng là một cái tên không hay, lại thấy hổ mẹ không hề bài xích cái tên “Đại Bạch” này thì dứt khoát nói: “Nếu không thì cứ gọi là Kiều Bạch đi.”

Kiều Bạch sao?

Hổ mẹ âm thầm nhắc lại vài lần, cái tên này có chữ Bạch khiến nó cảm thấy rất thân thuộc, nên gật đầu đồng ý.

Kiều Nghệ thấy vậy thì mỉm cười ngọt ngào.

Vào lúc này, cây non mini cũng không chịu cô đơn vươn tay kéo quần áo của hổ trắng nhỏ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy háo hức.

“Oa oa…” Cây non mini làm thế nào cũng không nói rõ được, dứt khoát từ bỏ: “Oa, của tôi đâu? Oa, tôi cũng muốn!”

“Mày hả?” Con ngươi Kiều Nghệ khẽ động: “Mày cũng muốn cùng họ với tao à?”

Cây non mini vội vàng gật đầu.

Họ gì cũng được, có tên loài người là tốt rồi!

“Vậy thì gọi mày là Kiều Thụ được không?”

“Gõ, làm? Gõ làm! Gõ làm! Gõ làm!” Cây non mini đọc đi đọc lại mấy lần, đáng tiếc không đúng một âm nào, nó cũng không thèm để ý, hưng phấn nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt gần như trào ra ngoài.

Điều này khiến Kiều Nghệ bật cười khúc khích, cô trêu đùa với cây non một trận đến gần sáng mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, Kiều Nghệ, hổ mẹ và cây non đều ngủ dậy muốn.

Kiều Nghệ nằm lười biếng ở trên giường không nhúc nhích, liếc mắt thấy hổ mẹ đứng dậy thì từ từ che miệng ngáp dài, dáng vẻ muốn lười biếng bao nhiêu thì lười biếng bấy nhiêu, khiến trái tim của cô đập loạn nhịp.

“Hời ơi, sao mama lại đẹp như vậy chứ?” Kiều Nghệ không nhịn được nâng mặt mình, cái miệng nhỏ giống như bôi mật: “Cũng may con di truyền sự xinh đẹp của mama, hiện tại con cũng là một cô gái xinh đẹp, hi hi hi.”

Hổ mẹ thấy nhóc con vui vẻ thì mặt cũng tràn ngập ý cười: “Dậy thôi, đi rửa mặt nào.”

“Vâng vâng, con dậy rồi đây, dậy rồi đây!”

Kiều Nghệ nói xong dứt khoát bò dậy, còn không quên gọi cây non mini đang ngủ trong tư thế hình chữ X, nhìn thấy dáng vẻ mắt lim dim buồn ngủ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bật cười khúc khích.

Kiều Nghệ rửa mặt xong, để hổ mẹ và cây non mini ở trong phòng chờ mình, cô đi tới phòng đối diện tìm Người đẹp ốm yếu lấy cho hai người họ ít quần áo để mặc.

Chỉ là vừa định đi ra ngoài cửa, cô chợt nhớ tới chuyện mình và Người đẹp ốm yếu “Chia tay trong không vui”, do dự một lúc lâu cô quyết định gõ cửa, không để ý tới tiếng bước chân từ xa tới gần.

“Ngao Ngao?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim Kiều Nghệ hẫng một nhịp. Cô vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Người đẹp ốm yếu chỉ mặc quần dài đen áo sơ mi trắng đi từ cầu thang lên, có lẽ là thấy cô đứng ở trước cửa phòng mình nên biểu cảm lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ngao Ngao tới tìm tôi sao?”

“Ừm…” Kiều Nghệ gật đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Chi Hủ từng bước từng bước tới gần Kiều Nghệ.

Anh càng tới gần, trái tim Kiều Nghệ càng đập nhanh hơn, trong đầu bất ngờ hiện lên ánh mắt xâm lược của Người đẹp ốm yếu ngày hôm qua, hơi nóng dâng lên tới tận mang tai, cô có hơi hoảng loạn sờ đôi tai nóng bỏng của mình.

 


Bình Luận (0)
Comment