Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 667

Chương 667
“Ăng, ngon, ngon!”

Động tĩnh của cây non mini đã hấp dẫn sự chú ý của mấy người Kiều Nghệ, cô thấy nó không thèm quan tâm tới hình tượng thì bật cười thành tiếng. Hổ mẹ thì nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ, dùng cái nĩa xiên bánh bao, ưu nhã đưa đến bên miệng, cắn từng miếng nhỏ.

Kiều Nghệ nhìn chằm chằm hổ mẹ không chớp mắt, cảm thấy trên người nó có khí chất mà cô không thể diễn tả được. Tất nhiên khi nó còn ở hình dáng hổ trắng, cỗ khí chất này cũng đã tồn tại, chỉ là sau khi biến thành người thì lại càng rõ ràng hơn.

"Thế nào? Ăn ngon không?"

“Ăng, ngon! Ăng, ngon!"

Cây non mini trả lời Kiều Nghệ bằng cách ăn sạch một chiếc bánh bao, khi ăn miệng dính đầy dầu mỡ, lúc này nó đang chuẩn bị vươn tay lấy chiếc bánh thứ hai.

Kiều Nghệ liếc nhìn nó sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hổ mẹ.

Hổ mẹ quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nhóc con, thì khẽ gật đầu: "Ăn ngon."

Mặc dù nó cảm thấy thịt tươi ăn ngon hơn, nhưng thỉnh thoảng ăn đồ ăn của con người cũng có hương vị rất khác biệt.

"Nếu ngon thì mẹ ăn nhiều một chút."

Kiều Nghệ lại gắp thêm mấy chiếc bánh bao vào bát của hổ mẹ, hoàn toàn không để ý bản thân còn chưa ăn thử một cái bánh bao nào.

Vẫn là Thẩm Chi Hủ không nhìn được nữa, tự mình gắp hai chiếc bánh bao đặt vào trong chiếc bát trống rỗng của cô.

“Ngao Ngao, em cũng ăn đi.”

Động tác của Kiều Nghệ hơi ngừng lại, vô thức nhìn về phía Người đẹp ốm yếu ngồi phía đối diện, bốn mắt nhìn nhau, không còn sự bình tĩnh trước đó mà ngược lại trong lòng cô lại nảy sinh một tia ngọt ngào.

Tai của cô có hơi nóng lên, cô còn chưa nghĩ ra nên đáp lại anh thế nào, hổ mẹ ở bên cạnh cũng phản ứng lại, vụng về xiên mấy chiếc bánh bao đặt vào trong bát của cô.

“Nhóc con, ăn đi."

Hổ mẹ nhớ rất rõ nhóc con thích ăn đồ ăn của con người, nó cũng muốn ăn nhiều một chút.

“Vâng." Kiều Nghệ vội vàng gật đầu, cầm lấy một chiếc bánh bao nhân thịt đưa đến bên miệng, vừa chuẩn bị cắn một miếng lại phát hiện ánh mắt của người đối diện đang nhìn mình, khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

"Khụ, Người đẹp ốm yếu sao anh không ăn?"

Thẩm Chi Hủ mỉm cười: “Anh chuẩn bị ăn đây."

Tuy anh nói như thế, nhưng vẫn không hề có ý động đũa, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nghệ giống như đang đợi cô.

Kiều Nghệ khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, thăm dò cầm đũa gắp cho anh mấy chiếc bánh bao, thoáng nhìn nụ cười trên môi anh càng lúc càng rõ ràng hơn, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.

“Người đẹp ốm yếu, anh mau ăn đi.”

“Ừ, Ngao Ngao cũng ăn đi.”

Bữa sáng cứ trôi qua như vậy. Lúc Thẩm Chi Hủ đang dọn dẹp bát đũa, Cố Hựu Kỳ từ bên ngoài trở về.

Anh ta nhìn thấy anh bận rộn ở trong phòng bếp thì bước nhanh tới, nhưng khi tới gần lại nhìn thấy hai người rất lạ ngồi trong nhà ăn. Anh ta vô thức nhìn chằm chằm hai người họ, khi nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh sẫm vô cùng đơn giản, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Thật tuyệt, một người phụ nữ rất xinh đẹp!

Khuôn mặt Cố Hựu Kỳ tràn đầy vẻ kinh ngạc, đang chuẩn bị nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh được này lại mang tới cho anh ta cảm giác rất quen thuộc.

Lúc này, Kiều Nghệ vừa trêu đùa cây non mini xong nên đứng dậy, Cố Hựu Kỳ liếc nhìn cô, đôi mắt chợt mở to.

Tóc trắng mắt xanh!

Dáng dấp của người phụ nữ này giống Kiều Nghệ đến bảy, tám phần!

Trong chớp nhoáng, dường như có thứ gì đó miêu tả rất sinh động.

“Này? Anh nhìn gì vậy?”

Kiều Nghệ nhìn thấy Cố Hựu Kỳ nhìn chằm chằm mẹ của mình thì có hơi không vui, chủ động đứng chắn trước mặt hổ mẹ, ngăn cản phần lớn ánh mắt của anh ta.

“Tiểu, Tiểu Nghệ?” Cố Hựu Kỳ lấy lại tinh thần, ánh mắt anh ta nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp vẫn chứa đầy vẻ kinh ngạc.

“Ừ hừm.”

“Đây, là ai? Tôi mới không về đây một ngày, chỗ chúng ta đã có thêm người mới đến rồi à?" Nụ cười của Cố Hựu Kỳ cứng đờ, định dùng ngôn ngữ đi dò xét.

 


Bình Luận (0)
Comment