Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 669

Chương 669
“Không phải.”

“Vậy tình huống của Đại Bạch và Tiểu Thụ thì sao?”

Anh ta nói tới đây, mới để ý chỉ có động thực vật bên cạnh Thẩm Chi Hủ mới biến thành người, chẳng lẽ... Lý do bọn họ biến thành người là do anh?

Cố Hựu Kỳ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Thẩm Chi Hủ cũng bắt đầu không được bình thường.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Chi Hủ đã biết được ý nghĩa của Cố Hựu Kỳ, cong môi nở nụ cười gằn: “Đừng nhìn tôi như vậy, bọn họ biến thành người không liên quan gì đến tôi.”

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn nhớ viên tinh hạch màu hồng tôi nói cho anh không?”

“Nhớ chứ, không phải anh muốn nhận thù lao từ đám người Trần Hiển Triều là viên tinh hạch màu hồng đó sao?” Cố Hựu Kỳ nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh đừng nói viên tinh hạch màu hồng đó chính là nguyên nhân khiến bọn họ biến thành người!”

“Đúng vậy, nhưng vẫn có nguy hiểm, mấy người Ngao Ngao chỉ đơn giản có vận may tốt.”

“Tinh hạch màu hồng đó từ đâu mà có? Không phải do người của sở nghiên cứu làm ra đấy chứ? Bọn họ biết tác dụng của tinh hạch màu hồng này không?"

“Coi như do bọn họ nghiên cứu ra.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút: “Tinh hạch màu hồng đó là của một dị năng giả hệ chữa trị sau khi cải tạo trở thành tinh hạch biến dị, lúc trước Ngao Ngao không cẩn thận hấp thu một viên tinh hạch màu hồng trong sở nghiên cứu của căn cứ Hoài Long, tôi mới phát hiện ra tác dụng của nó.”

“Thì ra là thế.” Đôi mắt của Cố Hựu Kỳ nhấp nháy, mãi lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Chúng ta phải che giấu chuyện này, đừng để người có tâm tư khác biết được.”

Nếu không…

Không chừng sẽ xuất hiện người điên cuồng giống như ở viện nghiên cứu.

"Tôi biết rồi."

"Tôi biết anh có chừng mực. Nhìn dáng vẻ này của Đại Bạch và Tiểu Thụ, vẫn không nên để họ lộ mặt ở căn cứ Đông Nam."

Hiện tại trong căn cứ Đông Nam có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm bọn họ, không thể để xảy ra chuyện.

“Ừ."

"À đúng rồi, cha anh muốn gặp anh." Cố Hựu Kỳ nhớ tới ý định trở về ngày hôm nay của mình, vội vàng nói.

Lại nói, Đường Thế Hằng và Thẩm Chi Hủ đúng là khác nhau một trời một vực. Đường Thế Hằng làm cha còn không quyết đoán bằng Thẩm Chi Hủ, hôm qua trước khi bị anh ta khống chế, ông ta liếm mặt mũi đi theo tạo mối quan hệ. Sau khi bị anh ta khống chế, ngay cả mặt mũi ông ta cũng không cần, không ngừng nói ông ta tốt với Thẩm Chi Hủ đến mức nào, bởi vì hiểu lầm nên bọn họ mới như vậy. Nếu không phải anh ta biết mối quan hệ ác liệt giữa bố con họ thì Cố Hựu Kỳ có lẽ đã tin lời ông ta nói rồi.

Lúc này ánh mắt Cố Hựu Kỳ nhìn Thẩm Chi Hủ cũng lộ ra sự đồng cảm.

“Tôi không gặp.” Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nói ra mấy chữ, ánh mắt lạnh lẽo bỗng nhiên nhìn thẳng Cố Hựu Kỳ: "Còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa, đôi mắt này anh không cần nữa hả?"

Trong lòng Cố Hựu Kỳ trở nên lạnh lẽo, anh ta biết Thẩm Chi Hủ là người nói được làm được, lập tức rời ánh mắt: “Ôi, đừng tức giận đừng tức giận, anh không muốn gặp thì không gặp! Tôi nghe nói con trai Đường Hạo Nguyên của Đường Thế Hằng đã chết, anh biết không?”

Thẩm Chi Hủ cong môi.

Tất nhiên anh biết, con mắt của Đường Hạo Nguyên là do anh khoét, cũng là anh nhờ người khác ném vào khu B.

Đường Hạo Nguyên ở căn cứ Đông Nam ỷ vào tên tuổi của Đường Thế Hằng diễu võ giương oai lâu như vậy, người gã đắc tội nhiều vô số kể, hắn mù hai mắt bị ném bỏ, không cần anh tiếp tục ra tay sẽ có người trả thù gã.

Cố Hựu Kỳ thấy vậy, cũng biết trong đó có bút tích của anh, cảm thấy anh thật tàn nhẫn độc ác, may mắn hai người không phải kẻ thù của nhau, nếu không anh ta chắc chắn sẽ bị anh ngược đến mức không còn sót lại chút cặn.

“Chuyện này có cần tôi giấu giếm bên Đường Thế Hằng không?”

“Không cần đâu.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cô gái đang nói chuyện với cây non mini, không biết cô đang nói gì mà mỉm cười rất tươi: "Người cũng không phải do tôi giết, Đường Thế Hằng có thể làm gì được tôi?"

 


Bình Luận (0)
Comment