Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 690

Chương 690
Kiều Nghệ nghe xong trái tim lập tức lạnh xuống.

Hổ mẹ lại ý thức được gì đó, vội vàng kéo nhóc con ra khỏi ngực rồi cau mày hỏi: "Bé con muốn tìm bạn đời là con người hả?"

Kiều Nghệ có hơi bối rối, nhưng cô không muốn lừa dối hổ mẹ nên dũng cảm nói: "...Không được sao ạ?"

Hổ mẹ không trả lời, chỉ là sắc mặt có hơi nặng nề.

Kiều Nghệ càng luống cuống hơn, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hổ mẹ: "Ma ma, mẹ giận rồi à?"

Hổ mẹ lắc đầu, mặc dù nó không thích thú hai chân, song nhóc con lại lớn lên dưới sự chăm sóc của thú hai chân nên có thiện cảm cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là nó không thể chấp nhận khi bạn đời tương lai của nhóc con mà mình cưng chiều sẽ là thú hai chân xấu xí.

Ôi!

Hổ mẹ thầm thở dài trong lòng, ngước mắt nhìn thấy nhóc con đang nhìn mình chằm chằm, trái tim cũng mềm nhũn: "Bé con đang yêu thú hai chân sao?"

Đây là lý do mà gần đây nhóc con trở nên kỳ lạ như vậy sao?

Ma ma cũng nhạy cảm quá rồi!

Gương mặt Kiều Nghệ đỏ lên, xấu hổ mỉm cười.

"Là Thẩm Chi Hủ ư?"

Phút chốc, Kiều Nghệ trợn trừng hai mắt, lắp bắp mở miệng: "Ma, ma ma, sao mẹ biết?"

"Ngoại trừ Thẩm Chi Hủ thì bé con còn có thể quan hệ thân thiết với thú hai chân nào được nữa à?"

Không phải Thẩm Chi Hủ, chẳng lẽ lại là Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên sao?

Mặc dù hổ mẹ cảm thấy ba người này đều bình thường như nhau, nhưng nếu như chọn một người làm “con rể” của mình, nó thà rằng đó là Thẩm Chi Hủ.

Dù sao có lúc Thẩm Chi Hủ còn cưng chiều nhóc con hơn cả người làm mẹ như nó.

Nhưng việc nào ra việc đó, nó vẫn giận Thẩm Chi Hủ đã cướp nhóc con của mình đi!

Trong mắt của nó, nhóc con vẫn chỉ là một bé con mà thôi!

Thấy trong mắt hổ mẹ như lóe lên tia giận dữ, Kiều Nghệ sợ hãi, vội vàng nói: ‘"Ma ma đừng giận, con thật sự thích Người đẹp ốm yếu!"

"...Hừ."

Kiều Nghệ không nhịn được nói tốt cho Người đẹp ốm yếu: "Thật ra, với góc độ thẩm mỹ của con người thì Người đẹp ốm yếu không xấu. Ngược lại, anh ấy còn rất đẹp trai!"

Chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai đó, Người đẹp ốm yếu thu hút được vô số cô gái trước đây.

Kiều Nghệ nghĩ vậy thì có hơi ghen tuông, miệng cũng bĩu ra.

Hổ mẹ cảm thấy dáng vẻ này của cô thật buồn cười, đưa tay nhéo nhéo hai cánh môi nhỏ đang bĩu ra của cô.

"Ma ma!" Kiều Nghệ kinh ngạc.

"Bé con cũng xinh đẹp mà."

"Đương nhiên rồi, ma ma là đại mỹ nhân, làm con yêu của mẹ thì đương nhiên cũng xinh đẹp rồi." Kiều Nghệ cười hì hì, đôi mắt xoay tròn, cọ vào hổ mẹ nịnh nọt: "Ma ma, mẹ không giận chứ?"

Hổ mẹ lắc đầu.

Nó giận nhóc con làm gì? Muốn giận cũng là giận Thẩm Chi Hủ bắt cóc nhóc con của nó đi!

Đáy mắt hổ mẹ chợt lóe lên khi nghĩ như vậy.

***

Kiều Nghệ rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, từ xa có thể nghe được tiếng ồn dưới lầu. Cô lắng tai nghe, trong những âm thanh này đa số đều quen thuộc với cô, giọng điệu hưng phấn nhất trong đó vẫn là của Trần Tống.

Cô nhớ tới tinh hạch màu hồng đã cho Trần Tống hôm qua, bước chân không khỏi tăng tốc.

Trần Tống hưng phấn như vậy, chẳng lẽ cậu ta đã hấp thu tinh hạch màu hồng, đuôi rắn cũng đổi lại thành chân người rồi sao?

Kiều Nghệ ý thức được điều ấy, chưa đầy một phút đã đi xuống dưới lầu.

Mọi người nghe được tiếng bước chân vội vàng thì đều nhìn về phía cầu thang, tất cả đều nở nụ cười khi nhìn thấy là Kiều Nghệ.

Đôi mắt Kiều Nghệ rơi thẳng vào đôi chân thon dài của Trần Tống.

Thành công rồi!

Tinh hạch màu hồng quả thật có thể khôi phục được hai chân cho con người!

"Tiểu Nghệ!" Trần Tống vui sướng gọi một tiếng.

Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, kiềm chế kích động ừ một tiếng: "Trần Tống, cậu thành công rồi."

"Cảm ơn chị!" Trần Tống nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần, không ngờ lại thật sự thành công!

Nghĩ đến đây, cậu ta hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn, trút hết tâm trạng vui sướng của mình.

Kiều Nghệ nhìn qua Trần Tống hoàn hảo, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt mà không ai dám xem nhẹ. Cô vô thức nhìn sang thì thấy Người đẹp ốm yếu mặc áo sơ mi màu xám đậm đứng ở cách đó không xa, cặp mắt đen xinh đẹp sâu thẳm đang nhìn mình, đáy mắt mơ hồ còn có giấu một tia oán niệm, trong lòng giật thót một cái.

 


Bình Luận (0)
Comment