Chương 696
Cây non mini cũng không thèm để ý nước đã bị hổ trắng nhỏ dùng qua, vô cùng vui vẻ nhảy vào trong nước.
Bùm một tiếng, bọt nước tóe lên suýt bắn vào người Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ thấy sắc mặt Người đẹp ốm yếu không tốt lắm, mím môi mỉm cười.
"Ngao Ngao cười gì vậy?"
"Không có gì." Kiều Nghệ cố nén cười thay đổi chủ đề: "Lát nữa chúng ta ăn món gì?"
"Khoai lang nướng thì sao?"
"Được."
Cây non mini nghe được ăn, vô cùng hăng hái dùng cành ướt sũng đáp lại.
Được, được, được.
"Quỷ ăn hàng." Kiều Nghệ trừng mắt với cây non mini.
Hai người ở cùng nhau như vậy đều bị mọi người xung quanh chú ý, dù biết Thẩm Chi Hủ không bình thường với Kiều Nghệ, nhưng Cố Hựu Kỳ vẫn không nhịn được than thở một tiếng.
"Thằng cha Thẩm Chi Hủ này, Tiểu Nghệ cũng không phải trẻ con, có cần phải rửa tay cho em ấy như vậy không?"
Sở Thiên đã phát hiện ra sự mờ ám giữa hai người, gã dùng ánh mắt nhìn đồ đần để nhìn Cố Hựu Kỳ.
Chỉ là Cố Hựu Kỳ không hề nhận ra, còn tự lẩm bẩm: "Với mức độ kiểm soát em gái như thế này, sau này Tiểu Nghệ tìm bạn trai thế nào đây?"
Sở Thiên: "..."
Ninh Tuyết ở bên cạnh nghe được lời nói của Cố Hựu Kỳ, lông mày hơi nhíu lại: "Đội trưởng Sở, anh Thẩm và Kiều Nghệ là anh em hả?"
Cô ấy là phụ nữ nên tâm tư khá tinh tế, đương nhiên cũng có thể nhìn ra “bong bóng màu hồng” quanh quẩn giữa hai người, nên nghe Cố Hựu Kỳ nói hai người là anh em thì không khỏi tò mò.
"Không phải anh em nhưng còn hơn cả anh em."
"Phải không?" Ninh Tuyết lơ đễnh: "Tôi thấy thái độ của anh Thẩm với Kiều Nghệ rõ ràng như là đối xử với bạn gái."
"Làm sao có thể?" Cố Hựu Kỳ nhíu chặt lông mày, vừa định phản bác gì đó thì đúng lúc nhìn thấy Kiều Nghệ đang nói gì đó với Thẩm Chi Hủ. Gương mặt luôn lạnh lùng của người đàn ông nở nụ cười dịu dàng, cặp mắt đen đó càng dịu dàng nhìn Kiều Nghệ chăm chú, hoàn toàn không phải là thái độ anh trai với em gái giống như mình nghĩ.
Shhh!
Tiểu nhân trong lòng Cố Hựu Kỳ hung hăng hít một hơi.
Không thể nào không thể nào?
Thẩm Chi Hủ sẽ không cầm thú như vậy chứ?
Kiều Nghệ... Kiều Nghệ là một con hổ mà!
Cố Hựu Kỳ cảm giác chắc chắn là mình nghĩ sai rồi, anh ta muốn tìm người đồng cảm bèn đưa ánh mắt lên người Sở Thiên.
Nào ngờ Sở Thiên giật giật môi, chỉ nhìn anh ta một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Anh ta cố tình muốn hỏi một câu, nhưng nhớ ra Ninh Tuyết còn đang ở đây, không nên hỏi những chuyện này ở trước mặt Ninh Tuyết, chỉ có thể kìm nén sự tò mò đang đấm đá loạn xạ ở trong lòng. Mãi tới khi mọi người đã ăn xong cơm trưa và nghỉ ngơi tại chỗ mới kéo Sở Thiên ra khỏi đám người.
"Anh em tốt, anh nói cho tôi biết đi, những gì Ninh Tuyết vừa nói không phải sự thật đúng không?"
Sở Thiên biết Cố Hựu Kỳ sẽ hỏi chuyện này, tuy gã rất không thích nói chuyện này, nhưng xét thấy sau này còn thời gian rất dài phải ở cùng với Cố Hựu Kỳ, gã không muốn có một ngày Cố Hựu Kỳ chọc giận Thẩm Chi Hủ vì chính miệng của anh ta.
"Anh chậm tiêu quá." Giọng điệu của Sở Thiên có hơi ghét bỏ.
Bốn chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, Cố Hựu Kỳ bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.
"Không phải đâu không phải đâu? Thẩm Chi Hủ có gu mặn như vậy sao?"
Tình yêu giữa người và thú, rốt cuộc là Thẩm Chi Hủ nghĩ gì vậy?
Cố Hựu Kỳ nhất thời không tiếp nhận được.
Sở Thiên thấy vậy khẽ cau mày, chỉ là còn chưa mở lời thì Cố Hựu Kỳ lại nói.
"Kiều Nghệ là hổ đó, bọn họ như vậy..." Cố Hựu Kỳ hơi ngập ngừng, nhưng vẫn không nói ra lời khó nghe.
Chẳng qua điều này khiến Sở Thiên không vui.
Quả thật Kiều Nghệ là hổ, nhưng ngay từ lần đầu gã tiếp xúc Kiều Nghệ đã là người, cư xử không khác gì một con người bình thường, tại sao cô lại không thể ở bên Thẩm Chi Hủ?
Dù rằng Sở Thiên rất ghét Thẩm Chi Hủ ra tay với Kiều Nghệ nhỏ tuổi, song từ tận đáy lòng cũng cho rằng Thẩm Chi Hủ thực sự rất tốt với Kiều Nghệ, ngay cả gã cũng không thể làm được tới mức đó.