Chương 699
“Ngao Ngao, em cũng vậy nhé.” Nói xong, anh còn nhìn về phía hổ trắng lớn: “Đại Bạch, dì cũng thế.”
Hổ mẹ liếc xéo anh, tuy rằng nó không bày tỏ gì, nhưng vẫn hưởng thụ lời dặn dò của Thẩm Chi Hủ.
Còn thật ngoài lạnh trong nóng.
Đáy mắt anh thoáng hiện nụ cười.
Hai mẹ con đúng là giống nhau.
...
Kiều Nghệ nghỉ ngơi trong căn nhà nhỏ một lúc rồi đi theo mấy người Sở Thiên lên đường, hổ mẹ và cây non mini cũng đi theo.
Thẩm Chi Hủ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, chế tạo số xương còn sót lại thành mũi tên xương rồi cất vào không gian, sau đó anh cũng rời đi.
Anh không dùng xe, mà là dịch chuyển không gian thẳng đến căn cứ thành phố Mị.
Ở trung tâm căn cứ thành phố Mị, một con zombie toàn thân gầy gò bẩn thỉu đang ngồi trên một ngọn núi tanh mùi máu được chất lên bằng chân tay bị đứt.
Da nó có màu xám xanh, đôi mắt trắng đục, chỉ có trong con ngươi lóe lên một chút ánh bạc.
Nó vốn đang ngồi yên lặng, cũng không biết đã cảm nhận được gì, nó đột nhiên rít lên một tiếng. Đám zombie lang thang trong căn cứ thành phố Mị lập tức trở nên rối loạn bất an.
Con zombie này không thèm để ý đến hỗn loạn mà mình gây ra. Nó bất ngờ đứng lên, không gian trước mặt vặn vẹo mở ra, cuối cùng bóng dáng gầy gò biến mất ngay tại chỗ.
Nó vừa rời đi, zombie trong căn cứ thành phố Mị cũng yên tĩnh lại.
Hai chiếc xe chạy cạnh nhau ở cách căn cứ không xa.
Ninh Tuyết ngồi trên một trong hai chiếc xe, bên cạnh cô ấy là Kiều Nghệ.
“Á...”
Ninh Tuyết kêu đau một tiếng, hai tay ôm lấy đầu mình.
“Ninh Tuyết, cô không sao chứ?” Mặt mày Kiều Nghệ tràn đầy lo lắng: “Thế nào? Có phải bị phát hiện rồi hay không?”
“Không phải! Chẳng qua lực tinh thần của chị cảm nhận được vua zombie ở vị trí trung tâm hình như kêu lên một tiếng rồi biến mất.”
“Biến mất ư? Quả nhiên là dị năng giả hệ không gian!” Cố Hựu Kỳ ngồi ở ghế lái nhíu mày nói: “Cô có biết nó đi đâu không?”
Khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu, cô đã làm rất tốt rồi.” Kiều Nghệ vỗ vỗ vào cánh tay cô ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ có phải con zombie kia đột nhiên biến mất là do Người đẹp ốm yếu làm ra chăng?
“Căn cứ thành phố Mị có zombie hệ tinh thần không?”
“Không có.”
“Thế thì tốt.”
Ninh Tuyết ừ một tiếng, cảm thấy đầu không đau nữa, lúc này mới tiếp tục men theo lực tinh thần thăm dò toàn bộ căn cứ thành phố Mị một cách cẩn thận.
Sau khi thu hồi lực tinh thần, cô ấy thở ra một hơi khí đục.
“Số lượng zombie trong căn cứ thành phố Mị, ít nhất cũng có mười ngàn con!”
Con ngươi Kiều Nghệ chấn động: “Mười ngàn con á?”
“Ừ, đây vẫn chỉ là ước lượng thận trọng thôi.” Ninh Tuyết thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nghệ cũng sắp nhăn lại thành bánh bao, kìm nén suy nghĩ muốn nhào nặn một lần, mở miệng an ủi: “Có điều em đừng lo, hai phần ba trong số này là zombie vừa mới biến đổi, cấp bậc đều rất thấp.”
“Tuy rằng nói như thế, nhưng nhiều kiến cũng có thể cắn chết con voi.” Kiều Nghệ xoa xoa mặt mình.
Ánh mắt Ninh Tuyết tối sầm lại, cũng không nói gì.
Sắc mặt của Cố Hựu Kỳ ở đằng trước cũng chẳng tốt đẹp cho lắm.
Sau khi thăm dò tình hình căn cứ thành phố Mị xong, bọn họ cũng không nán lại lâu, mà là quay đầu xe trở về căn cứ tạm thời.
Dọc đường đi, có lực tinh thần của Ninh Tuyết mở đường, mọi người đều không gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc Kiều Nghệ trở về, Thẩm Chi Hủ vẫn chưa quay lại.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên có chút khó hiểu đối phương đã đi đâu, hỏi Nhan Dục Chương và Trần Tống ở lại canh chừng, cả hai đều không biết.
Cố Hựu Kỳ nhíu chặt chân mày: “Người này lại đi nơi nào rồi?”
Khóe mắt anh ta liếc thấy Kiều Nghệ dường như không tò mò gì cả, đôi mắt nheo lại.
“Tiểu Nghệ, có phải em biết gì đó đúng không?”
Kiều Nghệ “hả” một tiếng xong vẫn không nói gì, lại nghe anh ta lẩm bẩm: “Em chắc chắn biết điều gì đó, ‘con nhím’ Thẩm Chi Hủ đó thương em nhất, chắc chắn sẽ nói cho em biết mọi chuyện.”
Cô sờ sờ mũi mình, nở nụ cười ngượng ngùng.