Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 712

Chương 712
Gã nhìn nhền nhện biến dị mà bản thân tốn công tốn sức nuôi dưỡng đều biến thành một đống bùn nhão vô cùng tanh hôi, lồng ngực đau nhói một trận.

Chết tiệt!

Là gã lơ là rồi!

Gã không nên ỷ vào việc mình có trăm con nhện biến dị làm chỗ dựa, một mình tiếp nhận nhiệm vụ săn giết đoàn người Cố Hựu Kỳ!

Âm Phục cố tình nói, trên gương mặt tái nhợt như ma nặn ra nụ cười nịnh nọt: “Chẳng phải anh muốn thấy vẻ mặt của Lạc Phàm bị chó mình nuôi cắn ngược lại ư? Chỉ cần anh tha cho tôi là có thể có cơ hội này rồi.”

Để sống sót, gã thật sự đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Thẩm Chi Hủ nhướng mày nhìn Âm Phục thật sâu, anh không biết gã đang suy nghĩ gì, cũng không muốn biết mà lạnh lùng cười nhạo: “Đúng là con chó ngoan bán chủ cầu vinh.”

Sắc mặt gã nhăn nhó, đè nén lửa giận trong lòng.

Tuy nhiên Thẩm Chi Hủ xem thường bộ dạng uất ức chấp nhận thiệt thòi này của Âm Phục, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng chẳng hề cho gã nhìn thấy, đối phương đã chết dưới lực không gian của anh rồi.

Anh cất từng túi tinh hạch nặng trĩu vào không gian, tâm trạng trở nên tốt hơn một cách rõ rệt.

Chà, cảm giác có một culi miễn phí đúng là không tệ.

Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Chi Hủ muốn trốn ở trong không gian nhỏ không lộ mặt, đến khi tinh hạch đều bị đám nhện Âm Phục điều khiển móc xong mới điềm nhiên ra ngoài.

(Âm Phục: Tiểu nhân thâm độc!!!

Thẩm Chi Hủ: Ý kiến, lên phường)

***

“Ồ, anh mang tinh hạch về thật à?”

Thẩm Chi Hủ vừa về căn phòng nhỏ ở tạm, vài chiếc túi chưa tinh hạch nặng trĩu đã bị anh ném trên mặt đất, Cố Hữu Kỳ tung ta tung tăng đi qua mở ra, thấy bên trong tràn đầy tinh hạch, thì hít một hơi khí lạnh bật thốt ra tiếng.

“Trời đất ơi, anh Thẩm sao làm được vậy? Này quá trâu bò rồi?”

“Anh Thẩm mạnh mẽ! Anh Thẩm mạnh mẽ! Anh Thẩm mạnh mẽ! Chuyện quan trọng nhấn mạnh 3 lần!!!!”

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Chi Hủ như đang nhìn một vị thần linh vậy, bên trong có kính ngưỡng và sự sùng bái mãnh liệt.

Nếu là người khác bị những ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chắc chằm chắc sẽ thấy rất ngại ngùng, đáng tiếc là Thẩm Chi Hủ không phải người khác, sắc mặt anh vẫn thản nhiên lạnh nhạt như thường.

“Chia tinh hạch đi.”

Cố Hựu Kỳ liên tục nói “Được”, nhưng tay anh ta bị Sở Thiên ngăn cản lại: “Tinh hạch do Thẩm Chi Hủ lấy về, anh ta phải là người được chọn trước chứ?”

Thẩm Chi Hủ khá kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Thiên, phải biết rằng từ sau khi gã biết mối quan hệ giữa anh và Ngao Ngao, thì cả gã và hổ trắng lớn đều không ưa anh nữa, ánh mắt oán trách của bọn họ như thể anh lừa gạt Ngao Ngao đi mất vậy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ cảm thấy hứng thú mà nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên không hiểu vì sao, nhưng bị Thẩm Chi Hủ nhìn chăm chú như thế, gã cảm thấy hơi ngại ngùng, sờ sờ mũi rồi nghiêng đầu tránh né ánh mắt anh: “Các người cảm thấy thế nào?”

Gã là người phân chia việc riêng việc công rõ ràng, tuy không thích Thẩm Chi Hủ này “bắt cóc” cô bé xinh đẹp trong sáng kia, nhưng thứ anh nên có thì không thể thiếu được.

Kha Hán và Ninh Tuyết liếc nhìn nhau, đều hiểu ý của nhau.

“Tôi cảm thấy Sở Thiên nói rất đúng.”

“Anh Thẩm là người lấy tinh hạch về, anh ấy có công lớn nên được chia nhiều nhất, chuyện này tôi không có ý kiến.”

“Còn các người thì sao?”

Mọi người đều đồng ý, hoàn toàn không có ý kiến gì.

Đùa à, nếu như Thẩm Chi Hủ không đơn thương độc mã trở về căn cứ thành phố Mị, sợ rằng cả bọn còn không chiếm được một viên tinh hạch nào, hiện tại được chia một ít đã là không tệ rồi!

Thấy không ai có ý kiến, Sở Thiên tự làm chủ đưa 50% số tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ, số lượng nhiều quá khiến Kiều Nghệ cũng ngại nhận, Sở Thiên thấy vậy nên mới nói: “Trong đây có phần của Đại Bạch và Tiểu Thụ nữa.” Lúc này Kiều Nghệ mới yên tâm thoải mái nhận lấy tinh hạch.

Sở Thiên để mọi người phân chia số tinh hạch còn lại, dù chỉ còn một nửa, nhưng bọn họ nhận được số lương tinh hạch vẫn khả quan, nên trên gương mặt mỗi người đều là nụ cười vui vẻ.

 


Bình Luận (0)
Comment