Chương 72
“Ngao ngao…” Tôi không ăn, bánh quy của anh cũng không còn nhiều đâu!
“Sao em lại không ăn?” Thẩm Chi Hủ rất tự nhiên mà đút bánh quy vào trong miệng cô.
Bánh quy khô cằn, đúng là ăn không ngon lắm.
Hổ trắng nhỏ còn là động vật ăn thịt, thịt mới là đồ ăn chủ yếu của hổ.
Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy thì lập tức nói: “Chờ ta khỏe lại, tôi sẽ đi kiếm thịt về cho em.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ nói xong thì nhận lấy ánh mắt đầy nghi ngờ của hổ trắng nhỏ, anh sờ sờ cái mũi không nói gì thêm mà chỉ âm thầm quyết định nhanh chóng dung hợp dị năng vào cơ thể càng nhanh càng tốt, anh chưa bao giờ phải trải qua cảm giác bị coi thường như thế này.
Tuy rằng Thẩm Chi Hủ không thèm để ý nhưng anh không muốn hổ trắng nhỏ cảm thấy bản thân là một kẻ vô dụng.
Lúc đầu Kiều Nghệ rất sốc nhưng cô không muốn đả kích Người đẹp ốm yếu này, sau khi tặng anh ánh mắt hoài nghi xong thì cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Người đẹp ốm yếu gắng gượng đến giữa trưa lại chìm sâu vào giấc ngủ, Kiều Nghệ nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi hang động rồi chạy nhanh về phía chân núi.
Mấy ngày nay trải qua sự càn quét của Kiều Nghệ, zombie dưới chân núi đã không còn nhiều nữa, cô giải phóng dị năng mở ra tấm chắn đâm bay đám zombie rải rác xung quanh.
Có thể đâm chết thì đâm chết, nếu không được thì Kiều Nghệ sẽ đâm khiến cho bọn chúng mất đi năng lực hành động.
Một chuyến đi này Kiều Nghệ thu hoạch được hai viên tinh hạch trong suốt, sau khi hấp thụ năng lượng trong lõi tinh hạch xong, cảm giác sắp thăng cấp của cô ngày càng mãnh liệt.
Kiều Nghệ liếm lông mao ở bên khóe miệng, cô quyết định hôm nay chính mình phải thăng cấp lên cấp ba.
Kiều Nghệ lập tức chạy đến khu biệt thự, trên đường gặp phải zombie cũng không bỏ qua cho chúng.
Khi gần đến khu biệt thự, Kiều Nghệ đã thu hoạch thêm hai khối tinh hạch, cô mau chóng hấp thụ tinh hạch, năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô, trong đầu cô như có một tiếng nổ nhẹ, phá được hàng rào ngăn cản của cấp hai, cô thành công lên cấp ba.
Kiều Nghệ cảm nhận năng lượng dồi dào trong cơ thể, cô vui sướng nhúng nhảy tại chỗ vài cái, sau đó tiếp tục chạy về phía khu biệt thự.
……
Thẩm Chi Hủ ngủ một giấc đến gần tối, khi ý thức vẫn chưa khôi phục, anh theo bản năng sờ sờ trên người, không cảm nhận được sự ấm áp của hổ trắng nhỏ thì lập tức tỉnh táo lại.
Thẩm Chi Hủ vừa mới ngồi dậy đã thấy hổ trắng nhỏ đang cố gắng lô kéo một chiếc túi đựng chăn bông vào hang động.
Kiều Nghệ không ngờ người đẹp yếu đuối đã tỉnh lại, bây giờ cô rất mệt, là mệt phờ râu hổ luôn ấy. Chuyện thăng cấp khiến cô vui sướng nhưng bởi vì kéo chiếc túi chăn bông này về mà niềm vui tiêu tan không còn. (
ノдヽ)
Cô liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái rồi nằm liệt trên mặt đất, việc còn lại cứ để người đẹp này lo là được.
“Sao em lại lôi thứ này trở về?” Thẩm Chi Hủ đi qua đó, đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Chi Hủ lấy một cái, thầm nghĩ trong đầu còn không phải vì anh sao, cô không muốn mãi là cục bông ấm áp cho Người đẹp ốm yếu ôm hoài, nên quyết định đến khu biệt thự tìm chăn bông về cho anh.
Đương nhiên là Thẩm Chi Hủ không hiểu lòng tốt của hổ trắng nhỏ, anh duỗi tay vuốt ve sống lưng của Kiều Nghê, nhìn đôi tai nhỏ đáng yêu của cô khẽ run lên, một bàn tay khác nhịn không được chạm vào chúng, không ngờ tai lông của cô càng run dữ dội hơn.
Kiều Nghệ khôi phục chút sức lực, ngước mắt lên nhìn Người đẹp ốm yếu vẫn luôn sờ lỗ tai cô khiến nó ngứa ngáy vô cùng. Móng vuốt múp míp thịt nâng lên đè lấy cái tay đang làm loạn của anh lại rồi dùng phần sức lực đó đẩy cái tay của anh ra.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy thú vị, tiếp tục dùng tay còn lại sờ lỗ tai hổ trắng nhỏ, rồi cái tay này của anh lại bị cô dùng móng vuốt mum múp đầy thịt ngăn lại.