Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 730

Chương 730
Đám người Lâm Phi có hơi sửng sốt, sau khi nhìn nhau, cô ta lợi dụng ấn tượng khá tốt của Ninh Tuyết đối với mình, lấy can đảm hỏi: “Chuyện đó… Chị Ninh, chị có thể thu nhận bọn em không?”

Lâm Phi vừa mới nói xong, người phụ nữ trước đó luôn im lặng chợt kéo vạt áo của cô ta. Lâm Phi tỉnh táo lại, giống như ý thực được mình nói sai, sắc mặt trắng bệch.

Có lẽ là không ngờ cô ta lại nói như vậy, nên biểu cảm của Ninh Tuyết có hơi ngẩn ra.

Nếu như không có nhiệm vụ trên người có lẽ cô ấy sẽ đưa mấy cô gái yếu đuối này trở về, tuy nhiên việc tìm căn cứ Thần Quyến cũng rất quan trọng, càng khó có thể tiết lộ với mấy người này, nên Ninh Tuyết đành phải lắc đầu xin lỗi bọn họ.

“Xin lỗi.”

Chỉ hai chữ này, đám người Lâm Phi đã hiểu được ý tứ của Ninh Tuyết, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Ninh Tuyết thấy vậy âm thầm thở dài, quay đi chỗ khác, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.

“Không sao đâu chị Ninh, bọn chị đã cứu tụi em, bọn em rất biết ơn.” Lâm Phi mỉm cười: “Hơn nữa, bọn em cũng không phải là những cô gái yếu đuối.”

Lời của Lâm Phi khiến Ninh Tuyết không tự chủ được mà gật đầu, ấn tượng đối với cô cũng trở nên tốt hơn: “Bọn em có xe không?”

“Có ạ.” Lâm Phi thấy Ninh Tuyết nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc thì chỉ về hướng nào đó: “Nhóm người kia đã dựng một doanh trại tạm thời ở cách đó không xa, xe cộ vật liệu cái gì cũng có, bọn em đã tìm một cơ hội cắt đứt dây thừng rồi trốn ra ngoài.”

Lâm Phi nói tới đây thì ngừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Ai mà biết vừa mới chạy trốn chưa được bao lâu, đã bị bọn họ phát hiện…”

Trần Tống thấy vậy, khẽ ngoắc ngoắc đầu ngón tay với một người có dị năng tốc độ ở trong đội ngũ.

Vút một tiếng, người có dị năng tốc độ nhanh chóng đến bên cạnh Trần Tống.

“Đi tới địa điểm mà bọn họ nói xem một chút.”

Người có dị năng tốc độ không lên tiếng, vút một tiếng rồi biến mất khỏi đó, thậm chí bóng dáng còn không xuất hiện ở trên không trung.

Hành động của hai người rất bí mật, nhưng vẫn bị người phụ nữ đang nhìn chằm chằm phát hiện ra, cô ta khẽ chớp mắt không nhìn nữa.

Không lâu sau, người kia đã trở lại, âm thầm gật đầu với Trần Tống, tỏ ý rằng những lời mà mấy cô gái này nói đều là thật.

Trần Tống khẽ mím môi, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn quanh quẩn ở trong lòng.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn, thấy Ninh Tuyết vẫn còn đang nói chuyện với đám người Lâm Phi, suy nghĩ một lát bèn cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

“Chị Tuyết, chúng ta còn có nhiệm vụ cần làm, mau lên đường thôi…”

Ninh Tuyết bị cắt ngang cuộc trò chuyện cũng không hề tức giận, nhìn thấy đám người Lâm Phi gần như đã khôi phục dị năng, vừa chuẩn bị nói gì đó thì Lâm Phi vội nói: “Hóa ra chị Tuyết còn có nhiệm vụ, nếu như vậy thì bọn em không làm phiền mọi người nữa. Bọn em đã khôi phục dị năng xong rồi, có thể quay trở lại doanh trại nơi đám người kia đóng quân.”

Ninh Tuyết cảm thấy cũng đúng, gật đầu rồi đi theo đám người Trần Tống trở lại xe.

Lúc lái xe đi ngang qua bọn họ, Lâm Phi còn nở nụ cười ngọt ngào.

“Chị Ninh, mọi người chú ý an toàn nhé.”

“Bọn em cũng vậy nhé.”

Nói xong câu này, đám người Ninh Tuyết rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, khuôn mặt của Lâm Phi trở nên lạnh lùng.

“Cứ tưởng rằng là đám người ngu xuẩn, không ngờ lại rất cảnh giác.” Lâm Phi xoa xoa mặt mình.

“Chậc, cô đừng có giả vờ làm em gái ngọt ngào nữa được không?” Người phụ nữ lúc trước luôn để ý tới Trần Tống cười lạnh.

“Còn không phải bởi vì kỹ thuật diễn xuất của các cô quá kém, nên tôi mới phải ra tay sao?” Lâm Phi liếc nhìn cô ta.

Người phụ nữ kia cũng không thèm so đo với Lâm Phi, quay lại nhìn về phía người phụ nữ bị thương trước đó: “Hà Vân Trân, vết thương trên người cô thế nào rồi?”

Hà vân Trân bị hỏi thăm thì lộ ra nụ người nghiền ngẫm: “Vẫn còn tốt lắm, ngay cả một vết sẹo cũng không có.”

 


Bình Luận (0)
Comment