Chương 734
"Trời ơi, cái gì thế này?!"
"Quái vật! Ở đây có quái vật!"
"A a a a a a! Giết nó! Giết nó!"
Cái đuôi rắn dày nặng màu xanh lục xuất hiện khiến các dị năng giả cấp 6 loạn cào cào một trận, hiển nhiên Hình Thiến cũng bị thu hút. Nhưng khi cô ta nhìn thấy trạng thái người rắn của Trần Tống thì đôi mắt lại chợt lóe sáng!
Cô ta nhớ ra, có một người phụ nữ tên Hà Nguyệt Liên trong viện nghiên cứu, rất thích loại sản phẩm thí nghiệm được cải tạo từ con người và động vật này!
Boss cũng thích sự cải tạo này của Hà Nguyệt Liên, tiếc là căn cứ Đông Nam đã bị phá hủy và Hà Nguyệt Liên cũng đã chết. Nhưng xem ra bây giờ, sản phẩm thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên rõ là vẫn còn sống!
Có điều, thế nào mà người tên Trần Tống này lại có thể tự do biến đổi giữa đuôi rắn và chân người vậy?
Bỗng Hình Thiến nhận ra nếu bắt tên Trần Tống này về nhất định sẽ làm cho Boss vui vẻ, cô ta vọt tới bên Trần Tống mà không cần suy nghĩ. Dị năng hệ thủy cấp 7 bộc phát, những sợi xích nước lao về phía Trần Tống như một con rắn linh hoạt.
Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, Trần Tống cúi đầu nhìn thấy dị năng hệ thủy hóa thành xiềng xích, đồng tử cậu ta đột nhiên co rút lại.
“Cút!” Cậu ta lấy sức vùng vẫy, khiến cho đuôi rắn màu xanh lục đậm rơi ra từng mảng vảy lớn dính máu.
"Tiểu Tống!"
Hai mắt Ninh Tuyết như muốn nổ tung khi nhìn thấy tình hình bên phía Trần Tống.
Không được, không thể để bọn họ bắt Tiểu Tống đi!
Cô ấy đã hứa với chị Thư Nguyệt sẽ bảo vệ Tiểu Tống thật tốt!
Vừa lo lắng lại vừa tức giận khiến Ninh Tuyết bùng nổ tất cả dị năng trên người. Khi tất cả kẻ địch đến gần cô ấy đều bị tinh thần thực tấn công, đầu óc đau nhức kịch liệt, có kẻ không chịu nổi, đầu đã nổ tung thành những bông hoa đẫm máu.
Hình Thiến cũng cảm thấy đầu mình đau nhói, những sợi xích nước trói buộc Trần Tống mất đi sự khống chế của Hình Thiến chợt biến thành một vũng nước trong.
Trần Tống nhân cơ hội này, dùng cái đuôi dày nặng của mình quét qua bụng Hình Thiến.
Hình Thiến không kịp chuẩn bị đã cuốn bay đi, bay thẳng ra xa mấy mét rồi mới rơi xuống đất, cô ta ôm ngực phun ra một ngụm máu đặc sệt.
"Chết tiệt!"
Đã lâu rồi Hình Hiến không có bị thương nặng như vậy, cô ta cắn răng bò dậy lạnh lùng nhìn Trần Tống và Ninh Tuyết.
"Chị Tuyết! Chị có sao không?" Trần Tống lập tức đỡ Ninh Tuyết đang lảo đảo sắp ngã, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, dị năng hệ chữa lành đang phóng lên người cô một cách tuyệt vọng.
"Tiểu Tống, đừng lãng phí dị năng của cậu, tôi chỉ mới cạn kiệt dị năng thôi."
Lần đầu tiên Ninh Tuyết cảm nhận được cạn kiệt dị năng là đau đớn như vậy, đầu đau nhức nhối không nói, thậm chí cả người cũng mềm nhũn, bây giờ chỉ cần một thường thôi cũng giết được cô ấy.
Nhận ra chuyện này, Ninh Tuyết cắn môi dưới.
Sự bùng nổ vừa rồi của cô ấy đã tạo cho bọn Kha Hán nhiều cơ hội để phản công, đội hình trăm người lúc đầu bị đòn phản công của họ đánh hạ chỉ còn lại vài chục người, nhưng họ...
Nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc nằm vô hồn trên mặt đất, môi dưới của Ninh Tuyết suýt nữa đã bị cô cắn nát.
Là lỗi của mình!
Tất cả là lỗi của mình!
Mắt Ninh Tuyết đỏ lên, rút ra con dao găm bên thắt lưng, cô nghiến răng muốn vật lộn với những kẻ đánh lén chết tiệt kia, rồi lại bị Trần Tống nắm chặt cánh tay cô lại.
"Chị Tuyết! Bình tĩnh! Chị như vậy chỉ khiến mình tặng mạng cho bọn chúng thôi!"
"Nhưng……"
"Đừng nhưng! Tôi hỗ trợ các người, Trấn Tống cậu đưa Ninh Tuyết đi hồi phục dị năng đi!"
Sở Thiên vẫn luôn chú ý tới tình huống của họ bên này, lúc này gã vừa tiêu diệt năm nhóm dị năng giả cấp 6, đã nhanh chóng di chuyển tới đây.
"Anh Sở, anh có sao không?" Nhìn thấy sắc mặt Sở Thiên tái nhợt, Trần Tống cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi còn có thể chịu được, cậu đưa Ninh Tuyết trốn đi!"
"Dạ!" Mặc dù Trần Tống cũng đành dạ một tiếng khô khốc.
Trần Tống kéo Ninh Tuyết tránh khỏi công kích của kẻ địch, đuôi rắn màu xanh lục đậm cũng không có rảnh rỗi, thỉnh thoảng quất mạnh mấy cái để làm gián đoạn đòn tấn công của kẻ địch.