Chương 740
"Không biết rõ." Sở Thiên nghĩ một chút, lấy điện thoại vệ tinh ra, thử bấm số Cố Hữu Kỳ để lại cho mình.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng bíp bíp ở bên kia chứ không có ai nhận điện thoại.
"Không có ai trả lời?" Thính giác Kiều Nghệ rất tốt, nghe thấy tiếng bíp bíp bên kia đã nghiêng đầu nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên ừ một tiếng rồi cúp điện thoại: “Chắc bên đó họ đang bận.”
Gã có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến thực lực của Cố Hựu Kỳ chỉ đành ém lại sự lo lắng ở trong lòng, tự nhủ bất kể là ai gặp chuyện thì cũng không phải là tên Cố Hựu Kỳ này.
Kiều Nghệ à một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Nơi này không thể ở lâu hơn được, phải đổi một nơi khác.” Thẩm Chi Hủ đột nhiên nói.
Những lời này cũng nhắc nhở đám người Sở Thiên.
“Biết rồi." Sở Thiên liếc mắt nhìn Kha Hán: “Phiền cậu đi gọi bọn Trần Tống về, à tiện thể còn có Ninh Tuyết."
Kha Hán sờ cái mũi, đồng ý rồi vội vàng ra ngoài.
Mấy người ở trong phòng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình lại.
Không lâu sau, bọn Trần Tống đã quay lại, còn xách Dương Nhã với khuôn mặt vàng như giấy theo sau.
Không biết họ đã làm gì với Dương Nhã khi trong vòng chưa đầy hai mươi phút để khiến cô ta trông như thế này.
Kiều Nghệ có chút tò mò và tiến lại gần Trần Tống mấy bước.
"Hỏi được gì không?"
Mặt Trần Tống có hơi khó coi: "Người phụ nữ này cứ miệng lắm!"
Kiều Nghệ nghe xong cau mày, xem ra căn cứ Thần Quyến rất giỏi nuôi chó, mà mấy con chó này còn rất trung thành tận tâm.
"Nếu cô ta thực sự không chịu mở miệng ra, thì chúng ta chỉ có thể để cô ta nếm trải nỗi đau mà Hà Nguyệt Liên đã trải qua thôi!" Trần Tống nhếch miệng dữ tợn mà cười.
Nói xong, Kiều Nghệ thoáng thấy sắc mặt đang sửng sốt của Dương Nhã thay đổi, cô mới hơi hơi nheo mắt, cố ý nói: "À, cậu muốn biến cô ta thành loại gì? Hôm qua chúng tôi vừa mới gom góp được một ít thiết bị y tế của bệnh viện Tam Giáp ở thành phố Tây, tới lúc đó sẽ cho cậu một phòng mổ nhỏ! Đúng rồi, nhân tiện còn có xác động vật biến dị, tôi nhớ Người đẹp ốm yếu đã bỏ khá nhiều trong không gian, tới lúc đó có thể cho cậu mượn chút!"
Kiều Nghệ vừa mở miệng, Trần Tống đã hiểu ý của cô ngay, vội phụ họa thêm: "Cám ơn, nếu lúc đố có cầm tôi sẽ nói với anh Thẩm!"
“À, tôi muốn xem, trước sự đau đớn tột cùng rồi thì người phụ nữ mày còn ngậm miệng nữa được không!"
Dương Nhã nhắm chặt mắt lại, không nhìn đám người Trần Tống.
Ác quỷ!
Những người này đều là ác quỷ!
Không phải họ là người theo lẽ phải sao? Làm sao có thể sử dụng những phương pháp tàn nhẫn như vậy để đối xử với mình như vậy được chứ?!
Lúc này Kha Hán cũng đỡ Ninh Tuyết trở về..
Cô ấy đã quỳ trong tuyết rất lâu, hai chân cũng đã cứng đờ vì lạnh, khuôn mặt thanh tú cũng xanh tím đi.
Chỉ là không có ai thông cảm với trải nghiệm của cô ấy, đây đều là những việc cô ấy phải làm, cũng coi như là từ cô ấy mà ra.
Sở Thiên nhíu nhíu mày, muốn gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Đều dọn xong chưa?” Kha Hán hỏi.
"Mọi thứ đều ổn!"
"Vậy chúng ta rời khỏi đây trước!"
"Đúng!"
Họ tìm một nơi trú ẩn trong bóng tối ở ngoài thành phố Mông, sau khi dọn dẹp hết lũ zombie đang gào thét theo tới đây, họ tìm thấy một căn phòng là đã hạ người xuống ngủ thiếp đi.
Có vẻ Sở Thiên cũng mệt mỏi, nhưng thay vì tìm phòng nghỉ ngơi, gã bắt đầu lấy tinh hạch ra phân chia.
Kiều Nghê thấy vậy, nhanh chóng nháy mắt với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của cô, lấy lõi tinh hạch hệ ăn mòn cấp 7 ra khỏi không gian.
Sở Thiên đang phân phát lõi tinh hạch, đột nhiên cảm thấy một bóng đen bao phủ mình, gã vô thức nhìn lên và thứ đầu tiên đập vào mắt gã là một tinh hạch cấp 7 đang tản ra hơi thở hệ ăn mòn.
Mùi thơm giống như đồ ăn ngon, vô cùng hấp dẫn Sở Thiên.
Gã dại ra một lúc rồi nhìn Thẩm Chi Hủ, người đưa tinh hạch cho mình.
"Vậy là có ý gì?"
“Cho anh.” Thẩm Chi Hủ chậm rãi nói.
Nhìn Sở Thiên càng ngày càng bối rối, thậm chí còn có chút bất ngờ vì được ưu ái, Kiều Nghệ nhịn cười nói thêm: "Hôm qua chúng tôi tìm thấy một con zombie hệ ăn mòn cấp 7 đang ngồi trong bệnh viện Tam Giáp của thành phố Tây, nên hôm nay Người đẹp ốm yếu đã dẫn chúng ta đến giết bọn chúng đến cái nịt cũng chẳng còn!