Chương 748
Trong xe, hổ mẹ nhắm mắt lại, hơi thở càng thở lại càng nặng.
Kiều Nghệ tập trung đến nín thở nhìn, đôi tay còn siết chặt.
Mấy ngày nay hổ mẹ luôn có hiện tượng thăng cấp, vốn tưởng rằng sẽ phải đợi thêm mấy ngày, không ngờ rằng vừa mới đối mặt với đợt quân thứ ba của căn cứ Thần Quyến, hổ mẹ lại có cảm giác đột phá.
Nhất định phải thành công!
Kiều Nghệ âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ dùng lòng bàn tay to lớn của mình bao lấy đôi tay đang siết lại của cô.
"Không sao đâu, phải tin Đại Bạch."
“Vâng vâng."
Thời gian trôi qua từng phút, hổ mẹ đang đắm chìm trong thế giới của mình đột nhiên gầm lên, khí thế tăng mạnh, chỉ nghe thấy cơ thể truyền ra tiếng răng rắc, nó đột phá lá chắn thành công thăng cấp!
"Tốt quá!"
Kiều Nghệ đang theo dõi toàn bộ quá trình chỉ cảm thấy da gà mình đã nổi lên hết, ngạc nhiên mà nhỏ giọng hô lên.
Hổ mẹ mở mắt ra, thu lại hơi thở lạnh lẽo lan ra bên ngoài cơ thể, liếm liếm môi, làm ra tư thế lười biếng.
Cuối cùng cũng lên cấp 8...
"Ma ma!" Kiều Nghệ thoát khỏi cái nắm tay của Người đẹp ốm yếu, nhanh chân đến bên cạnh hổ mẹ: "Ma ma, mẹ thật tuyệt vời."
Hổ mẹ đáp lại bằng cách rúc vào cổ nhóc con.
Cây non mini có hơi hâm mộ, vốn nó là người đầu tiên có dấu hiệu đột phá, không ngờ cuối cùng lại bị hổ trắng lớn giành trước.
Nó quơ quơ nhánh cây, vẽ ra mấy chữ.
[Tôi cũng sẽ thăng cấp sớm thôi!]
"Ừm ừm, Tiểu Thụ cũng rất mạnh mẽ."
Kiều Nghệ vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi hổ mẹ đã lên cấp 8, lúc đáp lại cây non mini cũng không quá phân tâm.
Cũng may cây non mini có chút chậm chạp, không ý thức được, trái lại còn lắc lắc lá cây, trong lòng quyết định không thể tụt hậu hơn hổ trắng lớn quá nhiều.
"Ngao Ngao, quay lại đi, chúng ta tiếp tục đi."
"Hả? Người đẹp ốm yếu, anh lái xe đi, em ngồi phía sau chăm mẹ."
Hổ mẹ lập tức liếc nhìn Thẩm Chí Hủ một cách khiêu khích.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Thôi vậy, hôm nay Đại Bạch thăng cấp, cho “bả” vui vẻ chút cũng được.
“Lẻng xẻng lẻng xẻng...”
Tiếng xiềng xích cọ xát ở phía xa truyền vào lỗ tai của Kiều Nghệ, cô theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động, nhưng chỉ thấy mặt đất đầy tuyết trắng xóa.
“Ngao Ngao, em sao thế?”
“Em nghe thấy một vài âm thanh.” Nói xong, Kiều Nghệ quay đầu lại nhìn hổ mẹ, dùng ánh mắt hỏi nó có nghe thấy gì hay không.
Hổ mẹ hiểu ý nhóc con ngay tức thì, lỗ tai hình bán nguyệt rung lên một chút rồi chậm rãi gật đầu.
“Âm thanh gì?”
“Giống như là tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất.” Kiều Nghệ nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng động kia dường như càng ngày càng rõ ràng.
“Nó ở hướng nào?”
Cô chỉ về phía Đông Nam.
Thẩm Chi Hủ thấy thế bèn thả lực không gian ra, sau khi cảm ứng được gì đó, anh thoáng nhíu mày lại.
“Là người của căn cứ Thần Quyến.”
“Hả?”
“Em có muốn xem xem bọn họ đang làm gì không?”
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh: “Anh chắc chắn biết, đừng có thừa nước đục thả câu.”
Người đẹp ốm yếu lúc nào cũng thích đùa giỡn mình, đáng ghét quá đi.
“Em đừng nóng, những người đó sắp tới đây rồi. Ngao Ngao thả tấm chắn ra đi.”
Cô bất đắc dĩ thả tấm chắn ra bao bọc lại xe của bọn họ.
Thẩm Chi Hủ cũng dừng xe, dùng lực không gian quét sạch dấu bánh xe ở phía sau bọn họ.
Sau khi hoàn thành xong tất cả những việc này, một đoàn xe dài nối đuôi nhau xuất hiện trong tầm mắt Kiều Nghệ.
Xe bọn họ lái đều là xe tải quân sự cỡ lớn, thế nhưng khác với những xe tải quân sự cỡ lớn khác, trên thân xe màu xanh quân đội có dấu hiệu chữ “S” đỏ tươi.
Đây là ký hiệu của căn cứ Thần Quyến.
“Những kẻ này...” Kiều Nghệ tự lẩm bẩm, cô thấy mỗi một lốp xe của xe tải quân sự cỡ lớn đều quấn xích sắt to dày màu bạc, âm thanh cô nghe được vừa rồi chính là truyền đến từ thứ này.
“Hở?”
“Những kẻ này đang làm gì vậy?” Kiều Nghệ vừa nói xong, chóp mũi giật giật như thể đánh hơi được mùi gì đó, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc xe thứ ba và thứ tư trong đoàn xe.