Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 773 - Chương 773: Căn Cứ Thủ Đô (3)

Chương 773: Căn cứ Thủ Đô (3)
Cô thở gấp một hơi, may mà vẫn còn tỉnh táo. Cô không thể để cho người đàn ông xấu xa đằng sau mình được toại nguyện ý đồ được.

Thấy cô không phối hợp, Thẩm Chi Hủ không mấy vui vẻ nheo mắt lại. Anh đang định dùng ‘siêu tuyệt chiêu’ thì lại nghe thấy người trước mặt rầm rì mở miệng.

"Móng heo lớn*!"

(*) Chỉ đàn ông tồi (nhiều kiểu tồi)

Giọng điệu mềm nhũn yêu kiều, còn có chút run rẩy thật khẽ.

Thẩm Chi Hủ kinh ngạc, sau đó thấp giọng cười lên, tựa cằm vào vai cô, nói với giọng dịu dàng mà cưng chiều: “Sao mà bé con đáng yêu đến thế nhỉ?”

Thực sự đáng yêu đến mức làm người ta muốn nuốt chửng cô luôn.

Kiều Nghệ có phần không chịu nổi, nếu còn tiếp tục nữa thì cô sợ là Người đẹp ốm yếu sẽ cầu được ước thấy mất. Vừa nghĩ vậy, cô lập tức biến về lại hình dạng hổ trắng nhỏ.

Thẩm Chi Hủ cũng không ngờ cô sẽ giở chiêu này ra nên bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút. Phải qua vài giây anh mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú hơi tối sầm lại.

Anh cụp mắt nhìn xuống, hổ trắng nhỏ hơn 100 kg đang ‘vật lộn’ với đống quần áo rơi lả tả dưới mặt đất.

Thẩm Chi Hủ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống giúp cô cởi quần áo ra khỏi người, để cô bước ra khỏi đống quần áo.

Kiều Nghệ rung đùi đắc ý đi ra, thấy anh giúp đỡ nhưng cũng không cảm kích mà còn hừ lạnh một tiếng.

Móng heo lớn!

Thẩm Chi Hủ xoa xoa sống mũi: “Biến trở lại được không bé con?”

Anh vẫn còn chưa thỏa mãn lắm đâu.

Mơ đi nhé!

Kiều Nghệ hồi phục được chút sức lực liên tục lùi ra đằng sau, như thể Thẩm Chi Hủ là thú dữ hay lũ lụt gì đấy.

Thẩm Chi Hủ nhướng mày.

Được thôi, không biến trở lại cũng được, không hôn được cô thì anh còn xoa được hổ cơ mà.

Thẩm Chi Hủ nghĩ vậy, sức mạnh không gian đột nhiên cuốn lấy cơ thể hổ trắng nhỏ, đưa cô đến trước mặt mình.

Kiều Nghệ: “???!!!”

Ăn gian!

Anh gian lận!

Kiều Nghệ tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ cười híp mắt vuốt ve cái đầu lông xù của cô, càng vò càng mừng rỡ.

“Xoa em như bây giờ thích thật đấy bé con.”

Kiều Nghệ: “…”

Móng heo lớn nói cái tiếng sói hổ gì vậy?

Cô tức giận giơ móng vuốt lên, hất bàn tay của anh đang làm loạn trên đầu mình ra.

“Grào grào!” Không được gọi em là bé con nữa!

Rõ ràng lúc hổ mẹ gọi mình như vậy cô chẳng có cảm giác gì mấy, tại sao chữ này thốt ra từ miệng Người đẹp ốm yếu lại làm cô xấu hổ chết đi được ấy?

“Bé con nói cái gì thế? Anh chẳng hiểu gì cả.” Thẩm Chi Hủ tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Hay là em biến trở lại xem?”

Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn không quên nhắc đến chuyện ấy.

Kiều Nghệ khịt mũi nhìn anh.

Móng heo lớn nói cái gì đó?

Hiện giờ cô không mặc quần áo, biến trở lại chẳng phải là để anh nhìn thấy sạch sành sanh à?

Mơ đê!

Với cả…

“Grừ grừ…” Đã bảo đừng có gọi người ta là bé con rồi cơ mà!

“Grào grào…” Coi chừng ma ma nghe thấy là bả cào chết anh đó!

“Grừ grừ…” Đến lúc đó còn khuya em mới đỡ cho anh nhé!

Không chỉ không giúp mà em còn vẫy cờ cổ vũ nữa cơ!

Thẩm Chi Hủ thực sự nghe không hiểu cô đang muốn truyền đạt cái gì, chỉ có thể vô tội bốn mắt nhìn nhau với cô.

Qua không lâu sau, Thẩm Chi Hủ muốn phá vỡ sự im lặng này nhưng không ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Thẩm Chi Hủ nhíu mày, tâm trạng có chút không vui.

Lúc này Kiều Nghệ cũng rời khỏi vòng tay của anh, bốn chân mạnh mẽ nhanh nhẹn nhảy lên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, cái đuôi dài lông xù còn đắc ý lắc lư.

Thẩm Chi Hủ: “…”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, khi quay đầu về phía cửa, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã biến mất sạch.

Két…

Anh mở cửa, người đứng ngoài cửa là Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ thấy cửa mở ra, đang định nói gì đó lại phát hiện gương mặt tuấn tú của Thẩm Chi Hủ tối sầm, trong lòng anh ta hơi hồi hộp.

Tình huống gì đây? Hôm nay anh ta có chọc đến Thẩm Chi Hủ đâu nhỉ?

Cố Hựu Kỳ vừa nghĩ vậy bèn nhận thấy quần áo nằm rải rác trên sàn trước cửa ra vào.

Với trí nhớ tốt, anh ta phát hiện chỗ quần áo này toàn là đồ hôm nay Kiều Nghệ mặc. Trong nháy mắt, Cố Hựu Kỳ đột nhiên nhận ra bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đầu óc nổ tung trống rỗng.

Đậu mía quát đờ phắc?

Anh ta tới không đúng lúc rồi!

Ủa khoan! Không đúng!

Thẩm Chi Hủ cầm thú đến mức đó ư? Kiều Nghệ vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà!

“Có việc gì?”

Hồi lâu không thấy Cố Hựu Kỳ phản ứng, thậm chí sắc mặt còn càng ngày càng đỏ, Thẩm Chi Hủ mất kiên nhẫn, giọng nói có chút lạnh như băng.

Cố Hựu Kỳ nghe thấy anh nói mới lấy lại tinh thần, xấu hổ sờ sờ cổ: “Có phải tôi quấy rầy hai người rồi không, tôi đi trước đây…”

Thẩm Chi Hủ: “?”

Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt Cố Hựu Kỳ, thấy quần áo rơi lả tả trên mặt đất. Ý thức được anh ta đang suy nghĩ gì, không hiểu sao mang tai anh hơi nóng lên.

“Ngao Ngao ở bên trong.”

Như để xác minh cho lời nói của Thẩm Chi Hủ, Kiều Nghệ đang lăn qua lộn lại trên giường đứng lên, khẽ gầm một tiếng.

Cố Hựu Kỳ nghe ra đây là tiếng hổ gầm cũng biết mình đã hiểu lầm, xấu hổ đến mức ngón chân muốn đào ra ba phòng ngủ một phòng khách.

“Ầy… Sao Tiểu Nghệ lại biến trở về rồi?”

"Có chuyện gì?" Thẩm Chi Hủ không muốn thảo luận về điều này.

“À phải rồi, tôi nhớ trong tay anh có một viên tinh hạch hệ phong cấp 8 đúng không nhỉ?”

Thẩm Chi Hủ là người giết chết Lạc Phàm, đương nhiên tịch hạch cũng là của anh.

“Ừm.”

“Anh trai tôi là dị năng giả hệ phong, anh có thể để lại viên tinh hạch kia cho anh ấy không?” Cố Hựu Kỳ nói xong còn hơi ngượng ngùng: “Chỗ này chúng tôi không có tinh hạch cấp 8, anh thấy đổi lấy mấy viên tinh hạch cấp 7 có được không?”

 


Bình Luận (0)
Comment