Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 780 - Chương 780: Căn Cứ Thủ Đô (10)

Chương 780: Căn cứ Thủ Đô (10)
Thẩm Chi Hủ nghe thấy thế liền đặt bản đồ xuống, bày ra dáng vẻ lắng tai nghe.

“Người tên Quách Tử Họa hôm nay ấy, cô ta là nữ phụ bia đỡ đạn ở trong tiểu thuyết! Sau khi cô ta hãm hại Trình Dao không thành công, ngược lại bị Trình Dao xử lý, cha của Quách Tử Họa đau lòng vì cái chết của con gái mà hận mấy người Cố Hựu Kỳ. Ông ta bắt tay với người đàn ông hẳn là họ Tiêu hôm nay, muốn cướp quyền từ nhà họ Cố!”

“Sau đó thì sao?” Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Cố Hựu Kỳ là nam chính mà, cộng thêm cả nữ chính ở đó, mặc dù không xảy ra chuyện to tát gì, cuối cùng cũng trấn áp được thế lực của hai người kia, cướp đi quyền lực ở căn cứ Thủ Đô của bọn họ. Tuy nhiên nhà họ Cố hình như cũng bị thiệt hại nặng nề, anh cả của Cố Hựu Kỳ... Ừm, chính là Cố Khải Tấn, có vẻ như bởi vì bị thương nặng mà mãi mãi dừng bước ở cấp 8.”

Anh nghe xong điều này, cuối cùng cũng hiểu kiếp trước anh cảm thấy người tên Cố Khải Tấn này còn nguy hiểm hơn Cố Hựu Kỳ, song thực lực vẫn giữ nguyên ở cấp 8. Hóa ra trong chuyện này còn có một nguyên nhân như thế.

“À, em cũng vừa mới nhớ ra thôi.” Kiều Nghệ có chút xấu hổ: “Anh biết đấy, trừ mấy cốt truyện quan trọng ra thì em đã không còn nhớ những thứ khác nữa.”

Càng đừng nhắc tới, cốt truyện hiện tại đã thay đổi một cách thần bí vì sự hiện diện của con bướm* là mình…

*Ý Kiều Nghệ là hiệu ứng cánh bướm.

Có điều hôm nay cô gặp người họ Tiêu kia, cảm thấy kẻ này không có ý tốt. Cho dù không có cái chết của Quách Tử Họa, hai nhà họ Tiêu và họ Quách cũng sẽ hợp tác cướp đoạt quyền hành thôi.

“Ngao Ngao có thể nhớ tới điều này đã rất quan trọng rồi.” Theo quan sát của anh, quan hệ giữa Cố Hựu Kỳ và Cố Khải Tấn rất tốt. Nếu như Cố Khải Tấn xảy ra chuyện, đây cũng là một cú sốc rất lớn đối với người em trai là anh ta.

“Này, Người đẹp ốm yếu à, chúng ta phải cảnh báo cho Cố Hựu Kỳ.”

“Anh biết rồi, chuyện này cứ giao cho anh.”

“Dạ vâng.” Kiều Nghệ mỉm cười ngọt ngào, còn đút một miếng vịt cắt xẻo muối tiêu không xương đến bên miệng anh: “Anh nếm thử đi, ngon lắm đó!”

Thẩm Chi Hủ vốn không muốn ăn, nhưng thấy tay của Kiều Nghệ đã đưa tới miệng mình, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt anh bỗng dưng trở nên sâu thẳm. Anh hơi há miệng, ngậm luôn cả ngón tay của cô vào, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt khẽ liếm lên đầu ngón tay cô.

Toàn thân Kiều Nghệ cứng đờ, hoàn toàn không ngờ anh lại bạo dạn đến mức trêu chọc cô trong khi hổ mẹ và cây non mini vẫn còn có mặt ở đây.

Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, cũng không biết dây thần kinh nào đặt sai chỗ, ngón trỏ và ngón giữa lập tức kẹp lấy đầu lưỡi đang trêu đùa mình lại.

Lần này, không riêng gì Kiều Nghệ ngây ra, ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng sững sờ. Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ngớ ra nhìn cô, gương mặt tuấn tú hiếm khi lộ ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Tiếc là cô đang thẹn thùng quẫn bách không có lòng dạ nào để thưởng thức.

Gặp ma rồi, cô làm chuyện ngu xuẩn gì thế này?

Kiều Nghệ vội vàng rút ngón tay mình ra, lại thấy bên trên dính nước miếng của Người đẹp ốm yếu, ướt ướt dinh dính. Cô không chút nghĩ ngợi, lau tay lên người anh vài lần.

Thẩm Chi Hủ: “...”

Làm sao đây, thật muốn kéo người vào lòng, đánh mông cô một trận quá đi.

Kiều Nghệ thấy sắc mặt khác thường của Người đẹp ốm yếu, cũng biết hành động vừa rồi của bản thân không tử tế cho lắm, bèn cười hì hì mấy tiếng rồi vội vàng lùi về bên cạnh hổ mẹ tìm kiếm cảm giác an toàn.

Hổ mẹ không phát hiện mờ ám vừa mới diễn ra giữa hai người họ, trái lại khi nhóc con sáp đến gần, nó liền ngước mắt nhìn Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ đang âm thầm suy nghĩ xem có nên đánh mông bạn gái nhỏ nhà mình một trận hay không, ánh mắt lại chạm phải đôi mắt màu xanh nhạt sáng long lanh kia của hổ trắng lớn. Chỉ một thoáng, đầu óc anh giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhặt bản đồ dưới đất lên làm ra vẻ đang xem.

“Bé con?” Hổ mẹ dời mắt nhìn về phía nhóc con.

“Không sao đâu ạ, mama ơi, mì trộn tương có ngon không?”

“Tạm được.”

Hổ mẹ rất ít khi trả lời “ngon”, đối với nó, đánh giá “tạm được” này đã là rất cao rồi.

“Ngon thì mama ăn nhiều một chút. Tiểu...” Kiều Nghệ đang định nói chỗ Tiểu Thụ còn có một suất, không đủ ăn thì hai người có thể chia nhau một suất, nào ngờ nó đã ăn sang suất thứ hai rồi.

Kiều Nghệ: “...”

Tốc độ này thật đáng ngạc nhiên.

Cô rất khiếp sợ, thậm chí còn vươn tay ra sờ sờ bụng cây non mini, phát hiện dạ dày của nó xẹp lép, rõ ràng vẫn chưa ăn no. Vì thế, Kiều Nghệ quan sát nó từ trên xuống dưới mấy lần.

Cây non mini đã mập hơn lần biến thành hình người khi trước, nhưng chiều cao lại chẳng hề tăng lên. Chẳng lẽ là bởi vì cây non mini là thực vật, cho nên nó phát triển tương đối chậm ư?

Xem ra cô phải đợi cực kỳ lâu mới có thể thấy được dáng vẻ trưởng thành của cây non mini.

Kiều Nghệ rụt tay về, bất đắc dĩ ngẫm nghĩ.

Đoàn người Kiều Nghệ ở lại căn cứ Thủ Đô ba ngày, sau đó lên đường đến căn cứ Đông Nam.

Vào ngày bọn họ sắp xuất phát, Cố Hựu Kỳ và mấy người Nhan Dục Chương cũng đến đưa tiễn.

Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đứng đối diện nhau, dù trong lòng không nỡ, song vẫn cười nói: “Đừng có làm mất điện thoại vệ tinh đó, nếu không tôi sẽ xông tới hang Tiêu Tiền tìm anh tính sổ.”

Anh ta không dám trêu chọc Thẩm Chi Hủ như vậy, chỉ có thể mượn cuộc trò chuyện với Sở Thiên để nhắc ở đám người Thẩm Chi Hủ.

Anh bớt thời gian nhìn lướt qua đối phương, cười mà như không cười, như thể đã biết kế hoạch của anh ta.

“Biết rồi, dài dòng.”

Giọng điệu có vẻ chê bai của Sở Thiên khiến Cố Hựu Kỳ giậm chân, đang định đốp chát lại thì thấy sắc mặt gã trở nên nghiêm nghị.

“Thăng cấp đàng hoàng, đừng để đến lúc đó cấp bậc dị năng còn thấp hơn cả tôi.”

Cố Hựu Kỳ: “...”

Không biết nói chuyện thì đừng mở miệng.

Anh ta mỉm cười: “Ha hả, tôi cũng trả lại cho anh y nguyên những lời này nhé.”

Sở Thiên cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.

Bọn họ tán gẫu chưa được bao lâu, mấy phút sau, dưới tiếng kêu gào của phi công, mọi người đều lần lượt bước lên máy bay trực thăng.

Thẩm Chi Hủ cũng hiếm khi vỗ vỗ vai anh ta trước khi chia tay: “Giữ gìn sức khỏe.”

Cố Hựu Kỳ được quan tâm mà vừa mừng vừa lo gật gật đầu.

 


Bình Luận (0)
Comment