Chương 788: Hổ cha (6)
"Rống?" Này giống cái, sao không đến đây đi?
Zombie hổ trắng đứng dậy, đáng thương nhìn chằm chằm vào hổ mẹ với đôi mắt hổ trắng dã.
Hổ mẹ không thèm nhúc nhích, chỉ lười biếng giơ chân lên nhẹ nhàng liếm láp.
Zombie hổ trắng thấy vậy bèn nghĩ ngợi rồi lại đi tới, khi chỉ còn cách con hổ trắng lớn một bước, nó duỗi cái đầu to của mình ra, hiển nhiên là muốn cọ vào người hổ cái. Nhưng nó còn chưa kịp chạm vào người hổ cái, thì phần đầu đã bị bàn chân của con hổ trắng lớn giơ lên cào nhẹ một cái.
Có lẽ zombie hổ trắng không ngờ lại bị con hổ trắng lớn cào, cả người sững sờ, trong đầu nó bỗng chốc lóe lên một hình ảnh, cứ mỗi lần nó vui vẻ dính lấy con hổ trắng lớn, mỗi lần nó đến gần đều sẽ bị con cái cào.
Zombie hổ trắng: "!!!"
Ơ? Con cái cào mình này!
Con cái này đúng là bạn đời của mình rồi!
Zombie hổ trắng nhanh chóng quên đi sự chán nản ban đầu và trở nên phấn khích, nó muốn áp sát vào hổ cái của mình chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt lười biếng nhưng cảnh giác trong mắt hổ cái, nó rút lại suy nghĩ đó, vòng quanh con hổ trắng lớn vài lần rồi cuối cùng gầm lên trời nhiều lần như muốn giải tỏa niềm vui.
"Rống rống..."
Vườn bách thú hoang sơ vốn yên tĩnh như nước chỉ vì tiếng gầm rú của zombie hổ trắng mà khiến cho đám chim chóc gần đó vỗ cánh phành phạch, hỗn loạn như gà bay chó sủa.
Sao tính cách vẫn chẳng thay đổi gì hết vậy?
Hổ mẹ không nói nên lời lại giơ chân lên, cào nhẹ hổ đực.
Không bám dính lấy hổ cái cũng được nhưng được hổ cái cào cũng vui sướng lắm đó nha!
Nhất là mùi hương của con cái thực sự khiến hổ đực cảm thấy rất thoải mái.
Zombie hổ trắng tưởng tượng ra bao nhiêu khung cảnh rực rỡ, đuôi hổ cứ như đuôi chó không ngừng búng giữa không trung, nó thậm chí còn thò đầu qua như muốn hổ cái cho mình thêm vài đòn nữa.
Hổ mẹ: "..."
Ngu xuẩn.
"Phụt…”
Kiều Nghệ thấy vậy thì không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng lôi cánh tay của Người đẹp ốm yếu vào trong lòng: “Người đẹp ốm yếu, sao em lại nghĩ hổ cha làm việc này rất quen tay vậy nhỉ, không phải là..." thường xuyên làm như vậy đấy chứ.
Cô không nói dứt câu mà chỉ nháy mắt đầy tinh nghịch.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của cô, đôi mắt đen láy cũng nở nụ cười.
Anh không thể tưởng tượng được làm thế nào mà hổ cha có thể thu phục được con hổ trắng cái lạnh lùng như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó, anh đã hiểu ra thì ra đẹp trai không bằng chai mặt…
(Hổ cha: Mặt dày rinh được vợ belike!!!)
Tiếng động của hai người cũng thu hút sự chú ý của zombie hổ trắng, trong lòng nó giờ chỉ có một mình hổ cái, nó quay đầu dữ tợn nhìn qua, thấy đó là hai con thú hai chân kỳ lạ bèn cau mày nôn nóng. Nó vốn không định đối phó nhưng khi ngửi thấy mùi hương của con cái chỉ thuộc về một mình mình trên người con thú hai chân kia, nó tức giận, có cảm giác như đồ của mình mình bị người khác cướp đi.
"Rống...”
Nó gầm to, lưng cong lên, rõ ràng là đang trong tư thế tấn công, nhưng đáng tiếc là chưa mạnh mẽ được bao lâu thì đã bị hổ mẹ tát cho lệch mặt.
Con hổ ngu ngốc này đang làm gì vậy? Đó là nhóc con của bọn họ đó!
"Rống........."
Khí thế của zombie hổ trắng cạn sạch, nó rũ đuôi xuống nhìn chằm chằm con cái của mình một cách tủi thân.
"Rống..." Tại sao em lại đánh anh?
"Rống..." Con thú hai chân cái đáng ghê tởm này có mùi hương của em đó! Nó chắc chắn đã bắt cóc em nên mới khiến chúng ta bị tách ra!
Zombie hổ trắng không nghĩ được vì sao bọn họ lại bị tách ra nhưng nó đủ thông minh để biết có người nào đó đã bắt cóc con cái nhằm tách bọn họ tách ra.
Hổ đực lại nghĩ đến sau khi tách ra, nó không nhớ rõ con cái, một con hổ ở đây một mình, nó cảm thấy vô cùng ấm ức, nó muốn gầm lên thêm vài lần nữa để trút giận.
Nhưng cuối cùng nó không làm gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào con cái một cách tủi thân.
Hổ mẹ bị hổ cha nhìn như vậy cũng không khỏi mềm lòng, sau khi suy nghĩ xong xuôi, nó mở miệng.
"Rống..." Đây là nhóc con của chúng ta, không được hung dữ với nó!
Zombie hổ trắng chớp chớp mắt bối rối.
Nó quên mất ngôn ngữ hổ không tương thích, chẳng qua là...
Hổ mẹ nhìn lên nhìn xuống, biết hổ đực khác với zombie động vật bình thường, thậm chí còn rất thông minh vậy nên chắc là nó cũng có khả năng học tập nhỉ?
Hmm, máy giáo dục sớm lúc trước hình như vẫn còn đó, có thể dùng vào chuyện này!
Trong chớp mắt, hổ mẹ đã dàn xếp xong mọi chuyện cho zombie hổ trắng.
"Mama, bây giờ chúng ta sẽ rời đi sao?"
Xung quanh vườn bách thú rất hẻo lánh, bây giờ bọn họ không thể quay trở lại khu biệt thự của thành phố Lang được nữa vậy nên tốt hơn hết là tìm một nơi để dừng chân trước, sau đó thảo luận tiếp về vấn đề của hổ cha.
Hổ mẹ gật đầu với nhóc con rồi nhảy lên xe.
Khi zombie hổ trắng thấy hổ cái di chuyển cũng muốn đi theo, nhưng khi thấy hổ cái nhảy lên một cái cục sắt, nó không vui, cúi đầu gào thét.
"Rống rống…” Đừng đi lên, những con thú hai chân này không có ý tốt với chúng ta đâu!
Từ khi nó có trí nhớ tới nay, chỗ này đã thường xuyên có thú hai chân ghé thăm, bọn chúng không chỉ giết chết rất nhiều đàn em của nó mà còn nhiều lần muốn ra tay với nó!
Zombie hổ trắng nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của những con thú hai chân kia, không kiên nhẫn lượn vòng tại chỗ.
Nhưng hổ mẹ chỉ liếc nó một cái rồi nằm thoải mái trên đệm mà nhóc con đã chuẩn bị cho mình.
Cây non mini cũng đã ở phía sau sẵn sàng lên xe, nhưng nó còn chưa tới gần thùng xe đã bị tiếng gầm thiếu kiên nhẫn của zombie hổ trắng làm cho luống cuống.
Cây non mini không sợ zombie hổ trắng nhưng biết zombie hổ trắng này không giống bình thường nên cũng không tính toán với nó, chỉ dùng rễ chạy đến chỗ con hổ trắng nhỏ, ôm lấy bắp chân của cô.