Chương 790: Hổ cha (8)
Kiều Nghệ: "..."
Ánh mắt này của hổ cha thật sự rất là đáng sợ...
Hổ mẹ phát hiện sắc mặt của nhóc con không đúng, nó nhìn theo ánh mắt của cô, đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt như dao đó của zombie hổ trắng. Hổ mẹ có chút không vui, nhóc con của nó mà nó còn chưa từng hung dữ, tại sao hổ cha có thể hung dữ với con bé được chứ?
Nghĩ như thế nên nó bất mãn gầm nhẹ một tiếng với zombie hổ trắng.
"Rống!" Không được hung dữ với bé con!
Zombie hổ trắng bị rống bỗng nhiên mở to mắt như long trời lở đất và không dám tin, cái đuôi cũng cụp xuống, toàn thân cũng toát ra sự bi thương mãnh liệt.
Hổ mẹ: "..."
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt của nhau.
Kiều Nghệ cũng không ngờ hổ cha nhà mình lại như vậy. Trước khi đến thành phố Lang, cô đã nghĩ hổ cha là người như thế nào, hoặc là oai phong lẫm liệt, hoặc là cao ngạo lạnh lùng như hổ mẹ, hoặc là dịu dàng quan tâm, nhưng cô chưa từng nghĩ hổ cha sẽ như thế này...
Nhưng không thể không nói, hổ cha như thế này không hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác đáng yêu.
"À thì..." Kiều Nghệ hơi do dự, cuối cùng vẫn phun ra chữ kia: "Cha?"
Cha? Cha gì cơ? Nghe không hiểu.
Zombie hổ trắng đang đắm chìm trong thế giới bi thương, khi nghe thấy giọng nói của thú hai chân giống cái thì lỗ tai hình bán nguyệt run lên, rõ ràng là không phản ứng gì với cô.
Kiều Nghệ lại bất lực, chỉ có thể cúi đầu nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ vẫy vẫy cái đuôi dài của mình, dùng ánh mắt ra hiệu cô không cần để ý. Nó đã quen với tính cách này của zombie hổ trắng, càng để ý thì zombie hổ trắng càng được đà lấn tới.
Vì thế hổ mẹ không thèm phản ứng lại zombie hổ trắng mà đi vào trong căn phòng lớn.
Hổ trắng lớn vừa rời đi, zombie hổ trắng lập tức thoát khỏi thế giới bi thương của mình và bước vội theo. Khi đi ngang qua Kiều Nghệ, nó còn dùng mũi phì ra một tiếng rất khinh thường, hoàn toàn không có dáng vẻ nhắm mắt theo đuôi và sự bi thương mãnh liệt vừa rồi.
Kiều Nghệ chứng kiến toàn bộ quá trình thì khóe miệng giật một cái, thì ra hổ cha còn là một con hổ diễn sâu ư?
(Hổ cha: Oscar nợ ta một giải thưởng!)
Cô nhìn sang Người đẹp ốm yếu bên cạnh và thấy nụ cười trong đáy mắt anh.
"...Người đẹp ốm yếu." Cô nhìn anh lên án.
"Sao thế?" Thẩm Chi Hủ đi qua, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy vòng eo thon của cô, chỉ dùng chút lực đã để cô tựa vào trong lồng ngực của mình: "Em buồn hả?"
"Buồn gì cơ?"
Thẩm Chi Hủ hất cằm về phía zombie hổ trắng đang đi theo sau lưng hổ trắng lớn.
Kiều Nghệ hiểu ý, đôi mắt hiện lên sự mờ mịt: "Nói buồn thì cũng không đến mức..."
Dù sao có tình thương của mẹ, cô cũng sẽ không tham lam đòi hỏi tình thương của cha, cô vẫn rất dễ hài lòng.
"Vậy thì thế nào?"
"Ôi, em cũng không thể nói rõ được, đại khái là có hơi phức tạp."
Thẩm Chi Hủ chống cằm lên đầu của cô và khẽ cọ: "Còn có anh ở đây."
Trong lòng Kiều Nghệ khẽ động, cô quay lại ôm lấy vòng eo gầy gò của Người đẹp ốm yếu và cọ mặt vào ngực của anh: "Vâng."
Hai người ôm ấp như không có ai bên cạnh, khóe mắt hổ mẹ hơi co giật khi quay đầu thấy họ như vậy, cũng không có ý định nhìn họ chằm chằm, ánh mắt đặt ở trên người của zombie hổ trắng đang dè dặt xích lại gần mình.
Zombie hổ trắng mừng rỡ vẫy vẫy cái đuôi khi phát hiện giống cái đang nhìn mình, nhớ đến chuyện vừa rồi giống cái rống lên với nó vì con thú hai chân giống cái kia, ấm ức cau mũi một cái. Nó cố ý nặn ra vài tiếng rên rỉ ồm ồm từ cổ họng để giả vờ đáng thương.
Hổ mẹ chỉ lẳng lặng xem nó diễn.
Cây non mini cũng chưa từng thấy hổ trắng như thế nên tò mò lại gần, dùng cành xếp ra mấy chữ.
[Hổ trắng lớn, ông ấy đang làm gì vậy?]
[Trông có hơi đần độn.]
Thấy cây non mini luôn ngốc nghếch cũng cảm thấy zombie hổ trắng đần độn, đáy mắt hổ mẹ hiện lên sự bất lực.
Cây non mini thấy hổ trắng lớn không để ý đến mình thì cũng cảm thấy vô vị, lạch bạch bỏ đi bằng cành của nó.
Cây đói bụng rồi, cây biến thành người đi ăn cái gì đây!
Zombie hổ trắng thấy giống cái chỉ phản ứng với thực vật kỳ quái kia, ba phần ấm ức tăng lên mười phần, rên rỉ xích lại gần. Nó thầm vui mừng khi thấy giống cái không hung dữ với mình, không ngừng cố gắng tiến tới. Khi sắp cọ đến thì hổ mẹ cử động và nhấc móng vuốt lên đặt lên đầu của nó, thành công cản nó tiến lên.
"Rống?"
Zombie hổ trắng nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Nhưng suy nghĩ của nó mau chóng linh hoạt lên, với tư thế này, nó dùng đầu của mình cọ vào đệm thịt mềm mại của giống cái.
Hổ trắng lớn im lặng thu hồi móng vuốt, thấy zombie hổ trắng lại muốn đến gần bèn dùng ánh mắt cảnh cáo nó.
Zombie hổ trắng bị cảnh cáo đành dừng lại, nhưng sự đụng chạm vừa rồi đã làm cho nó rất thỏa mãn rồi, nhất là ngửi được mùi hương khiến nó dễ chịu đó, cả người hổ chưa bao giờ lâng lâng như thế.
"Rộp rộp rộp."
Lúc này, cây non mini đã biến trở lại hình người và mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình từ từ đi tới, nó ôm một túi khoai tây chiên còn to hơn mặt của mình ăn một cách ngon lành.
Zombie hổ trắng thoát khỏi sự lâng lâng khi nghe thấy tiếng động nhỏ, cảnh giác nhìn theo tiếng động thì phát hiện trong phòng lại có thêm một con thú hai chân trẻ măng.
Cu con này ở đâu ra vậy?
Zombie hổ trắng khịt khịt mũi, phát hiện mùi trên người thú hai chân trẻ măng này giống thực vật kỳ lạ kia như đúc!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Zombie hổ trắng sửng sốt, vô thức ngăn ở trước mặt hổ mẹ.
Cây non mini thấy zombie hổ trắng nhìn mình chằm chằm thì tưởng rằng zombie hổ trắng cũng muốn ăn khoai tây chiên của mình, nó chần chừ một lát rồi đau lòng nói: "Ông, muốn, ăn, hả?"