Chương 801: Thôn Đường Hà (7)
“Được.” Thẩm Chi Hủ thầy Lưu Minh Bân muốn nói gì đó song lại thôi, anh chầm chậm bổ sung thêm: “Đại Bạch sẽ trông chừng Nhị Bạch.”
Đại Bạch?
Cao Hoằng Khải có hơi sửng sốt, nhìn Thẩm Chi Hủ với ánh mắt dò hỏi: “Đại Bạch là…?”
Thẩm Chi Hủ chỉ vào hổ mẹ vẫn luôn im lặng từ lúc nãy tới giờ: “Tôi quên mất xin giới thiệu với mọi người, đây là Kiều Bạch.”
Tiếp đó chỉ vào Kiều Nghệ đang ôm lấy tay mình nói: “Kiều Nghệ.”
Cuối cùng là cây con mini đang dán chặt vào chân Kiều Nghệ: “Kiều Thụ.”
Ôi, đều họ Kiều à?
Bọn họ không nhịn được quan sát ba người họ Kiều, có thể thấy được rất rõ Kiều Bạch và Kiều Nghệ có mối quan hệ máu mủ, còn Kiều Thụ…”
Mặc dù ngoại hình trông rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng màu tóc lại không giống hai người họ.
“Chuyện là… Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không? Tóc của Kiều Thụ là tự nhiên à?” Lưu Y Na quả thật chưa từng nhìn thấy ai có mái tóc màu xanh lá cây tự nhiên.
“Tóc, tự, nhiên!” Cây non mini cướp lời.
Là tóc tự nhiên thật sao?
Lưu Y Na mỉm cười xấu hổ: “Hóa ra, hóa ra là vậy.”
Cây non mini khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
...
Khi trở về thôn Đường Hà, đám Kiều Nghệ tạm thời ở cuối thôn.
Buổi tối, Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ trao đổi một chút với nhau, rồi vẽ bản thiết kế sơ bộ mà hai người đã trao đổi lên giấy.
Kiều Nghệ xem đến mức thất thần.
Ôi, cô cảm thấy Người đẹp ốm yếu biết hết tất cả mọi thứ, siêu thật.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, sau khi bị Thẩm Chi Hủ phát hiện ra thì thừa dịp đám hổ trắng lớn không chú ý, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô.
“Ngao Ngao đừng nhìn anh như vậy.” Giọng nói của anh có hơi khàn khàn.
“?”
“Anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.”
Kiều Nghệ bị ánh mắt dịu dàng chuyên chú của anh nhìn thì trong lòng khẽ run, lỗ tai đỏ bừng. Cô nói thầm trong lòng không phải anh đã hôn rồi sao, nhưng lại thấy mắt anh đang nhìn thẳng vào môi mình thì biết anh muốn hôn vào đâu.
Cô lẩm bẩm rời mắt đi chỗ khác, phát hiện hổ cha đã nhìn qua đây từ lúc nào, tròng mắt trắng nhợt nhạt mở to, tò mò nhìn hổ con.
Kiều Nghệ: “…”
Cứu mạng, chẳng lẽ hổ cha đã nhìn thấy hết rồi!
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng.
Hổ cha chớp chớp mắt, đuôi dài theo bản năng quấn quanh mắt cá chân của hổ mẹ.
“Grừ grừ?” Hổ con đang làm gì với thú hai chân giống đực kia vậy?
Hổ mẹ nhìn sang, mặc dù không biết nhóc con và Thẩm Chi Hủ làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ kia thì nó cũng có thể đoán được. Nó khẽ hừ một tiếng không vui, kéo đầu con zombie hổ trắng.
“Anh đã học được chưa? Còn dám phân tâm.”
Hổ cha: “…”
Nó sai rồi. Bây giờ nó sẽ nghiêm túc học tập.
“Phụt…”
Cây non mini ngồi ở trên chiếc ghế mây cao cao khẽ đung đưa hai chân, nhìn thấy cảnh này không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hổ cha cố gắng kiềm chế ý muốn trừng mắt nhìn nó, tập trung nghiên cứu nội dung ở trên máy giáo dục sớm.
Hổ mẹ thấy vậy hài lòng gật đầu.
Tuy nhiên không lâu sau, hổ cha lại bắt đầu không an phận, cái đuôi không nếu quấn lấy mắt cá chân của hổ mẹ thì khẽ quệt vào chỗ bắp chân, hổ mẹ không chịu được nữa dùng sức nhéo mạnh lỗ tai của nó.
“Anh chú ý chút đi!”
Hổ cha: QAQ
“Hôm nay, nếu anh không học xong nội dung của một video thì đừng có tới gần em.”
Lời này giống như sấm sét đánh trúng đầu hổ cha, nó lập tức trở nên nghiêm túc, dùng sự tập trung xưa nay chưa từng có để học tập,
Kiều Nghệ đột nhiên bị bỏ quên khẽ thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn thấy đôi mắt đen đang tràn ngập ý cười của ai đó cô hung dữ trừng mắt lườm anh.
Đồ xấu xa, còn dám cười!
***
"A……"
"Đau quá, đau quá!!!"
"Đại ca! Đại ca! Đại ca!"
Trần Lôi vội chạy đến phòng Hà Lăng Vĩ khi nghe thấy tiếng kêu của anh ta, nhìn thấy miếng gạc trắng quấn quanh mắt anh ta liên tục rỉ máu đỏ tươi, khiến Trần Lôi cảm thấy có chút khó chịu.
"Dục Đình, sao máu vẫn chưa ngừng chảy! Không phải đã cho cầm máu cho Lăng Vĩ rồi sao?"
Liễu Dục Đình bị chất vấn cũng cảm thấy uất ức: “Tôi đã cầm máu cho anh ta rồi nhưng anh ta kêu đau oai oái, nhích tới nhích lui thì đương nhiên miệng vết thương phải nứt ra rồi.”
Cô ấy nói mà, Hà Lăng Vĩ này chữ "sắc” có một con dao cắm trên đầu này đúng là đáng đời, không biết đã xui xẻo chọc phải người phụ nữ mạnh mẽ nào, bây giờ thì hay rồi đôi mắt bị người ta xẻo đi mà còn không biết người ta làm thế nào!
Nghĩ đến người đàn ông đẹp tựa thiên tiên hôm qua, Liễu Dục Đình không nhịn được mà nổi lên mấy suy nghĩ, song cô ấy cũng biết thân biết phận, biết mình đâu có xinh đẹp đâu có trẻ tuổi như cô gái kia, thì làm sao người đàn ông đó có thể để mắt tới cô được? Thế là suy nghĩ nhỏ nhoi của cô ấy đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
"Đại ca?"
Trong lúc đau đớn không thể chịu nổi, Hà Lăng Vĩ nghe thấy giọng nói của Trần Lôi nên vội kêu một tiếng.
“Tôi ở đây!” Trần Lôi vội vàng đi tới, ngồi bên mép giường.
Nghe thấy tiếng động bên cạnh, Hạ Lăng Vĩ đưa tay chạm vào cánh tay to lớn của Trần Lôi, rồi lấy đôi tay gầy guộc của mình nắm lấy tay anh ta nói: "Đại ca, tôi đau quá! Tôi hận! Anh nhất định phải báo thù cho tôi!"
"Tên khốn đó dám móc mắt tôi! Nhất định phải chém tên đó thành từng mảnh! Cả người phụ nữ tóc trắng kia! Cũng mang tới đây cho tôi! Để tra tấn cô ta cho hả giận!"
Khi Hà Lăng Vĩ nói chuyện gương mặt anh ta vặn vẹo dữ tợn, cùng với một miếng gạc chảy máu quấn quanh mắt trông anh ta lại càng kinh khủng hơn!
Tuy nhiên, Trần Lôi chưa kịp mở miệng, Liễu Dục Đình đã khinh thường nói: "Anh tỉnh lại đi! Người ta có thể một chiêu có thể móc mắt anh ra, thì anh cảm thấy anh họ của tôi có thể giúp anh được không? Đừng để trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc!"
"Cô!"
"Dục Đình!"
Hà Lăng Vĩ và Trần Lôi đồng thanh lên tiếng, Liễu Dục Đình thấy anh họ mình không vui nên mới bĩu môi nói: "Tôi nói gì sai sao?"