Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 811 - Chương 811: Thôn Đường Hà (17)

Chương 811: Thôn Đường Hà (17)
Hổ cha thấy thế, thò móng tay sắc bén của mình ra và viết mấy chữ cái xấu xí, nguệch ngoạc lên trên quyển vở.

[Nhìn đàn em.]

"Cái gì?"

Kiều Nghệ ngơ ngác.

Đàn em nào?

Đàn em ở đâu ra?

Tiếc là hổ cha không trả lời thắc mắc của cô mà dạo một vòng quanh Tiểu Hắc hình người.

Chà, nó không mang em trai ở lãnh thổ trước đây tới, bây giờ có một con chó như thế, nó cũng quay trở lại thời gian có em trai một lần nữa.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, lơ đãng nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói với Kiều Nghệ còn đang ngơ ngác: "Ngao Ngao, còn nhớ ngày mình đã nói gì vào ngày em đưa tinh hạch cho Tạ Vân Nhã không?"

"Hả...?" Kiều Nghệ nhớ lại, hình như lúc ấy cô nói để họ làm cấp dưới của mình...?

Chờ, chờ đã!

Không phải là...

Con ngươi Kiều Nghệ chấn động, hoàn toàn không ngờ rằng hổ cha lại đang nói đến Tiểu Hắc.

Lần này, cô thực sự có chút dở khóc dở cười.

Cô gọi Tạ Vân Nhã đến và giải thích một cách đơn giản, thấy Tạ Vân Nhã cũng bị sốc, Kiều Nghệ chỉ có thể cười khổ.

Hổ cha quan sát “đàn em” mới vừa ra lò xong, lại viết mấy chữ lên trên giấy.

[Ngày mai.]

[Tới đây.]

"Vì sao?" Kiều Nghệ hỏi thay cho Tạ Vân Nhã.

Hổ cha lại nguệch ngoạc hai chữ.

[Học tập!]

Có đàn em như thế ở bên cạnh, cái cây khốn nạn kia sẽ không cười nhạo nó được nữa! Nhìn thằng đệ ngáo, chắc chắn là thua kém hổ rồi!

Đến lúc đó có sự chênh lệch rõ ràng, giống cái sẽ càng hài lòng về hổ hơn! Kế hoạch này vẫn là giai đoạn đầu, nó học được từ nội dung mà cái gọi là CD phát ra!

Nó gật gù đắc ý, dường như cái nó làm là quyết định gì đó đúng đắn, toàn thân hổ đều có hơi tự mãn.

Kiều Nghệ: "..."

Cho nên mỗi động vật biến dị có chút trí thông minh đều gặp khó khăn với học tập đúng không?

Kiều Nghệ cũng không muốn đả kích tính tích cực của hổ cha, cô bàn bạc với Tạ Vân Nhã là để Tiểu Hắc tới đây học tập.

Với Tạ Vân Nhã mà nói, cô ấy cũng rất đau đầu về chuyện học hành của Tiểu Hắc, bởi vì Tiểu Hắc quá hoạt bát, cũng rất khó để nó nghe lời. Bây giờ Kiều Nghệ nói như vậy, cô ấy có hơi động lòng song lại sợ rằng zombie hổ trắng sẽ làm gì đó với Tiểu Hắc nên lưỡng lự không đưa ra quyết định.

"Thật ra chị cũng không cần sợ đâu, mặc dù cha tôi trông có hơi đáng sợ, nhưng tính cách cũng không tệ lắm." Kiều Nghệ dừng một lát, liếc nhìn hổ cha không chú ý tới bên này, cố đè thấp giọng: "Chỉ cần chị nói với Tiểu Hắc đừng xích lại gần mama của tôi thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả."

Giới hạn cuối cùng của hổ cha chính là hổ mẹ, chỉ cần Tiểu Hắc không nhảy nhót trước mặt hổ mẹ thì hổ cha cũng sẽ không quá hung dữ.

Tạ Vân Nhã nghe lời nói Kiều Nghệ, không khỏi nhìn về phía zombie hổ trắng.

Lúc này, zombie hổ trắng đã áp sát vào chân của Kiều Bạch, cho dù Kiều Bạch dùng chân để tách nó ra thế nào thì nó vẫn dính chặt vào giống như một miếng cao dán.

Tạ Vân Nhã: "..."

Zombie hổ trắng này sao không giống trong tưởng tượng của cô ấy lắm nhỉ?

Thế này cũng quá...

Khụ khụ, hổ đeo bám ư?

"Thế nào?"

"Tôi có thể theo tới không?"

"Được, nhưng chị không cần ra ngoài với đám Cao Hoằng Khải sao?"

Khoảng thời gian này, Cao Hoằng Khải và cây non mini đưa ra một thỏa thuận là để cây non mini làm bảo mẫu, dẫn họ đi thăm dò khu vực khá nguy hiểm với họ.

Đương nhiên, sau mỗi chuyến đi thì tinh hạch mà họ thu hoạch được phải chia cho cây non mini một nửa.

Nếu không có chút lợi lộc, sao cây non mini lại đồng ý làm cây bảo mẫu được chứ?

"Cái này..."

"Chị yên tâm đi, đến lúc đó có mama của tôi ở đây, không sao đâu."

Tạ Vân Nhã lại do dự mấy giây đồng hồ, khóe mắt liếc nhìn zombie hổ trắng bỗng dưng liếc qua, lưng đột nhiên cứng đờ, không dám do dự mà lập tức gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, con đường học tập của Tiểu Hắc đã được họ quyết định.

Tiểu Hắc cũng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, không biết ngày mai mình sẽ trải qua chuyện gì.

...

Thời gian trôi qua từng ngày, sau khi Tiểu Hắc học hành gian khổ cũng đã thân quen với zombie hổ trắng. Khi không phải học, nó sẽ háo hức theo sát sau lưng zombie hổ trắng lên núi săn bắt động vật chạy ra khỏi hang khi thời tiết trở nên ấm áp.

Lúc đầu Tạ Vân Nhã lo lắng, nhưng thấy Tiểu Hắc ngày càng mạnh mẽ hơn, còn mơ hồ có dấu hiệu thăng lên cấp 7 nên cô ấy cũng mặc kệ.

Đồng thời, Tạ Vân Nhã cũng cố gắng rèn luyện bản thân hơn nữa, cô ấy luôn dậm chân tại chỗ ở cấp 5 cũng chạm tới cảm giác đột phá.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, quần áo nặng nề trên người Kiều Nghệ không ngừng giảm đi, hổ mẹ cũng bắt đầu thay lông.

Kiều Nghệ còn nhớ chuyện mình phải làm búp bê bằng lông nên thu hết số lông rụng của hổ mẹ lại. Chỉ là còn chưa có bắt đầu làm thì Người đẹp ốm yếu đã đề nghị muốn ra ngoài một chuyến.

Kiều Nghệ có hỏi muốn đi đâu, sau khi nhận được câu trả lời là muốn đi tới thành phố mà Người đẹp ốm yếu đã từng sinh sống, lòng cô khẽ động.

Có điều Kiều Nghệ lại do dự sau khi nghe Người đẹp ốm yếu nói chuyến đi ra ngoài lần này chỉ có hai người bọn họ, không dẫn theo ai khác.

Rất lâu rồi cô không rời khỏi hổ mẹ lâu như vậy, phân vân một hồi cô nói với hổ mẹ, còn chưa nhận được sự đồng ý của hổ mẹ thì hổ cha đã dùng đầu to đẩy cô đi, dáng vẻ kiểu “Đi lẹ lẹ giùm, cám ơn”.

Kiều Nghệ và hổ mẹ đều không còn gì để nói.

Hổ mẹ định giảng giải cho hổ cha, nhưng hổ cha mở to mắt liếc nhìn hổ mẹ với vẻ đáng thương, sau đó viết chữ xuống chữ muốn trải qua thế giới hai người với hổ mẹ, Kiều Nghệ và hổ mẹ lập tức mềm lòng.

Tức là Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ trải qua thế giới của hai người, còn hổ cha và hổ mẹ ở lại và trải qua thế giới của hai hổ.

Về phần cây non mini, Kiều Nghệ giao nó cho Tạ Vân Nhã.

Cũng may là cây non mini đã hòa nhập với đám Tạ Vân Nhã, đám Kiều Nghệ cũng không cần đi theo mọi lúc mọi nơi, đương nhiên với cấp 8 của cây non mini thì cũng không ai dám bắt nạt nó.

Ngày xuất phát, đám hổ mẹ đều đến đưa tiễn.

Vừa rời khỏi cổng thôn Đường Hà, Kiều Nghệ xoay người lưu luyến nhìn về phía đám hổ mẹ còn đang đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn cô và Người đẹp ốm yếu đi xa.

Nước mắt đột nhiên không kìm được, lã chã rơi xuống.

Thẩm Chi Hủ bất lực: "Đừng khóc, chúng ta sẽ mau trở lại thôi."

"Thật sao?"

"Thật, anh sẽ đặt điểm neo không gian."

Kiều Nghệ nghe xong thì tâm trạng lưu luyến tiêu tan đi không ít, cũng quyết định dời sự chú ý của mình, bảo Người đẹp ốm yếu nói nhiều hơn về chuyện trước tận thế của anh.

Dần dần, Kiều Nghệ nghe đến mê mẩn, cũng dần dần quên đi sự lưu luyến còn sót lại.

 


Bình Luận (0)
Comment