Chương 813: Thế giới hai người (2)
"A... Đây là thực vật biến dị sao?"
Làm sao lại...
Xấu như vậy chứ!
Đáng lẽ họ phải mang cây non mini tới, để nó nhìn thấy cái cây khô biến dị này xấu xí đến mức nào.
Nhưng mà...
"Người đẹp ốm yếu, anh không cảm nhận được sự tồn tại của thực vật biến dị này ư?"
Thẩm Chi Hủ đã đạp phanh để dừng xe lại, ánh mắt sâu thẳm đánh giá cây khô biến dị bên ngoài.
"Ừm." Thẩm Chi Hủ tỉ mỉ cảm nhận: "Là thực vật biến dị cấp 7."
"Còn rất mạnh." Kiều Nghệ không khỏi nhíu mày khi nói xong.
Còn chưa tiến vào thành phố Phù Quang mà họ đã gặp thực vật biến dị cấp cao rồi, đây có phải chứng tỏ là thành phố Phù Quang sẽ càng nguy hiểm hơn không?
Trong lòng cô không khỏi dấy lên sự lo lắng.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: "Ngao Ngao, thu hồi tấm chắn đi."
"Nhưng mà..."
"Tin anh đi."
Chỉ một câu ngắn gọn đã xua tan mọi lo lắng của Kiều Nghệ.
Đúng vậy, cô quên rằng bên cạnh còn có một chỗ dựa vững chắc!
"Vậy em thu hồi tấm chắn đây…"
Chữ đây vừa thốt ra, tấm chắn ngăn cản đòn tấn công của cây khô biến dị lập tức thu vào trong cơ thể của Kiều Nghệ.
Mắt thấy cành cây khô sắp quật lên chiếc xe của bọn họ, đột nhiên, cành cây khô bị một lực vô hình nghiền nát thành bột.
"Wow!"
Theo tiếng kêu của Kiều Nghệ, cái cây xấu xí kia đã bị lực không gian của Thẩm Chi Hủ chém làm đôi, một viên tinh hạch màu cam cũng rơi xuống đất.
"Quả nhiên." Thẩm Chi Hủ lẩm bẩm một tiếng.
Kiều Nghệ thính tai, nghe được giọng nói của anh, cô vô thức hỏi: "Cái gì cơ?"
"Em còn nhớ Dương Nhã của căn cứ Thần Quyến không?"
"Em nhớ."
"Nó đã thức tỉnh dị năng có thể che chắn cảm giác của dị năng giả giống như Dương Nhã."
"Thì ra là thế, chẳng trách chúng ta đều không phát hiện được sự tồn tại của nó."
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nhìn tinh hạch màu cam nằm trên đất, anh chủ động xuống xe nhặt tinh hạch lên.
Sau khi anh trở lại xe, Kiều Nghệ lập tức nói với anh về ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô.
"Người đẹp ốm yếu, mình vẫn chưa biết tình hình của thành phố Phù Quang như thế nào, em cứ phóng tấm chắn ra để che đậy khí tức của chúng ta nhé?"
"Nghe lời em." Nói xong, Thẩm Chi Hủ lấy mấy viên tinh hạch cấp 6 từ trong không gian ra rồi nhét vào tay của Kiều Nghệ: "Cầm khôi phục dị năng đi."
"Vâng."
Họ tiếp tục xuất phát, có tấm chắn của Kiều Nghệ làm thiết bị gian lận, họ đi đường suôn sẻ, không còn gặp tình huống bị thực vật biến dị tấn công giống như vừa rồi nữa.
Một tiếng sau, xe của Thẩm Chi Hủ chầm chậm tiến vào một khu dân cư cũ kỹ.
Có rất nhiều zombie có dáng người lom khom đi lại trong khu đất trống của khu dân cư cũ kỹ, tỉ mỉ quan sát có thể phát hiện khi còn sống bọn chúng đều là người già.
"Đây chính là khu dân cư mà anh ở sao?"
"Ừm, anh ở tầng bốn của tòa nhà A." Thẩm Chi Hủ thấy zombie người già ở gần đó nhạy bén nghe được tiếng động nhỏ xíu, thỉnh thoảng gầm nhẹ vài tiếng và đi về phía họ, anh dừng xe ở dưới tòa nhà A rồi nói: "Xuống xe đi, chúng ta phải lên lầu."
Sau khi họ xuống xe, Kiều Nghệ chủ động cầm tay của Người đẹp ốm yếu, nhìn anh cất xe việt dã vào không gian, tấm chắn hình bán nguyệt vốn có đường kính năm mét cũng co lại thành hình bầu dục dài hai mét và rộng một mét theo suy nghĩ của cô.
"Anh dẫn đường hả?"
"Ừm." Thẩm Chi Hủ cảm nhận được sự thay đổi của tấm chắn, mỉm cười và hôn lên trán của cô: "Khả năng kiểm soát tấm chắn của Ngao Ngao ngày càng thành thạo hơn rồi."
"Lại chẳng thế."
Tốt xấu gì cô cũng là dị năng giả cấp 8, sao có thể vô dụng giống hồi cấp thấp được đúng không?
Nhìn lúc cô đắc ý, đôi mắt màu lam nhạt xinh đẹp lấp lánh như những ngôi sao, Thẩm Chi Hủ kìm nén ham muốn hôn cô, dẫn người đi vào trong tòa nhà.
Khu dân cư này nổi tiếng là cũ kỹ, tòa nhà cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, cho nên không có thang máy, nhưng cho dù có thang máy thì lúc này cũng không dùng được.
Họ chậm rãi leo lên tầng bốn, trên bậc thang còn có mấy cái xác của zombie, đều bị người dùng búa đánh vỡ đầu.
Kiều Nghệ không khỏi nhìn thêm mấy lần, không ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói: "Những zombie này đều do anh giết lúc trước."
"Cái gì?" Kiều Nghệ mở to hai mắt nhìn, lại quan sát tỉ mỉ những thi thể zombie đó, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với anh: "Lợi hại."
Thẩm Chi Hủ khẽ cười: "Những zombie này đều chưa từng tiến hóa, đầu giòn như dưa hấu..."
Anh còn chưa nói hết mà Kiều Nghệ đã hét lên.
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, nói thêm nữa là em không dám nhìn thẳng vào dưa hấu đâu." Nói đến đây, Kiều Nghệ bỗng nhiên muốn ăn dưa hấu: "Ôi, cũng không biết còn có cơ hội ăn dưa hấu không nữa."
"Có."
"Grừ?"
"Anh nhớ là thành phố Phù Quang có chợ bán hạt giống rất lớn, lát nữa mình có thể tới đó xem thử." Thẩm Chi Hủ thấy mắt Kiều Nghệ sáng lên thì biết đồ ngốc này đang nghĩ bản thân nên làm gì: "Sau khi trở về thôn Đường Hà, chúng ta còn có thể tự trồng cây nông nghiệp."
Trước đây khi chọn địa điểm xây nhà mới, gần đó có một cánh đồng không ai sử dụng, lúc đó anh đã có ý định tự trồng cây nông nghiệp rồi.
Chờ thời tiết ấm lên, họ còn có thể đi bắt gà và thỏ rừng về nuôi nhốt, đến lúc đó họ cũng không thiếu thịt để ăn.
Suy tính trong lòng Thẩm Chi Hủ đang dấy lên ầm ầm.
Kiều Nghệ nhìn về cuộc sống sau này của họ, đột nhiên cảm thấy mong chờ, nhưng mà...
"Em không biết làm ruộng đâu..."
Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu biết làm sao?
Kiều Nghệ chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe anh nói: "Trước tiên có thể học hỏi người dân ở thôn Đường Hà."
Đã có sẵn “bậc thầy” ở đây, còn sợ không học được sao?
Khoảng thời gian này anh cũng phải thu thập nhiều vật tư hơn, các loại vật tư như máy móc và phân hóa học ắt không thể thiếu được.
À đúng rồi, anh còn nhớ thành phố Phù Quang có mấy trang trại, ở đó có một vườn trái cây rất lớn. Nếu như những cây ăn quả đó không biến dị, còn có thể đào về trồng ở thôn Đường Hà, chăm sóc tốt thì sau này cũng không thiếu hoa quả để ăn.
"Vẫn là anh thông minh."
Trong khi nói chuyện thì họ đã đi tới tầng bốn.
Ý cười trong đôi mắt của Thẩm Chi Hủ giảm đi mấy phần khi trông thấy cánh cửa vô cùng quen thuộc, anh hít sâu một hơi, ra hiệu Kiều Nghệ buông mình ra, sau đó anh vươn tay móc ra một chiếc chìa khóa từ bên trong bảng số nhà gắn trên tường.