Chương 832: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (9)
Thẩm Chi Hủ vẫn luôn chú ý tới cô, thấy hơi thở dồn dập thì hỏi: “Em muốn sinh rồi à?”
Kiều Nghệ gật đầu, chịu đựng sự đau đớn và co rút ở bên dưới cơ thể, từ từ đi tới phòng sinh.
Hổ mẹ nằm ở dưới tầng phơi nắng, khi phát hiện ra thì lập tức đứng dậy nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Cố Hựu Kỳ đang tán phét với Sở Thiên, anh ta đang định nói gì đó thì ngừng lại, sau đó đổi chủ đề: “Sao vậy Đại Bạch?”
Mấy ngày nay Sở Thiên cũng đang tìm hiểu kiến thức liên quan tới việc mang thai của hổ, đột nhiên nghĩ tới việc Kiều Nghệ mang thai đã hơn một trăm ngày, chắc hẳn sắp sinh rồi.
“Không phải Tiểu Nghệ sắp…”
Hô hấp của hai người hơi chậm lại, sau khi nhìn nhau thì đều leo lên tầng.
Cây non mini đã leo lên trước bọn họ.
Khi lên tới nơi hai người dừng lại ở trước cửa, chứ không mạnh dạn đi thẳng vào giống như hổ mẹ.
Cố Hựu Kỳ nhìn thấy Tạ Vân Nhã đi ra thì hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Vân Nhã, Tiểu Nghệ sắp sinh rồi sao?”
“Đúng!” Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Nhã trải qua những chuyện này nên có hơi kích động, lúc đầu chân tay còn luống cuống, nhưng khi thấy Thẩm Chi Hủ mặc dù lo lắng vẫn sắp xếp mọi thứ đâu ra đó thì cô ấy cũng dần dần bình tĩnh.
“Mọi người đừng đi vào, tôi sợ Tiểu Nghệ không quen.”
Bị nhiều người vây xem mình sinh con như vậy, cho dù là cô ấy thì cũng cảm thấy không quen chứ đừng nói tới Kiều nghệ được Thẩm Chi Hủ nâng niu trong lòng bàn tay.
“Chúng tôi biết rồi.”
“Chúng tôi ở ngay ngoài cửa.”
Tạ Vân Nhã “Ừ ừ” hai tiếng rồi quay trở về phòng ngủ.
Bên ngoài phòng sinh nhỏ, Thẩm Chi Hủ ngồi ở trên sàn nhà, nhìn ánh mắt tràn đầy đau đớn của Kiều Nghệ, đôi mắt đen không gợn sóng sâu như giếng cổ giờ tràn đầy lo lắng.
“Ngao Ngao, em đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh cứ lặp đi lặp lại câu này.
Kiều Nghệ không có thời gian để quan tâm tới anh, chỉ cảm thấy cho dù là người hay hổ thì sinh con cũng vô cùng đau đớn. Thân dưới co rút nhanh chóng, đang không ngừng đẩy thai nhi ở bên trong bụng ra.
Ước chừng khoảng năm phút, Thẩm Chi Hủ đang lo lắng nhìn cô thì thấy có thứ gì đó chui ra, nhìn kỹ thì là đầu của một nhóc hổ con!
Một nửa cái đầu đã chui ra ngoài!
“Ngao Ngao cố gắng lên, sắp ra rồi!”
Đôi mắt của Kiều Nghệ bởi vì cơn đau làm cho tan ra có hơi sáng lên, cô nín thở dùng sức, một nhóc hổ con dài khoảng mười centimet được bao bọc trong bọc nhau thai chui ra ngoài. Trong khoảnh khắc này, Kiều Nghệ chỉ cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn một chút, ngẩng đầu lên rồi lại nằm xuống đất thở hổn hển.
Lúc hổ con chui ra ngoài, Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ đều sửng sốt.
Vẫn là Tạ Vân Nhã kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói: “Mau chóng lau sạch dịch thai ở trên người hổ con đi!”
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, lập tức đeo bao tay ôm lấy hổ con to bằng lòng bàn tay mình, dùng vải sạch mềm lau dịch thai ở trên người hổ con.
Đây là nhóc con của anh và Ngao Ngao…
Vào giờ phút này, trong ngực anh tràn đầy một một dòng cảm xúc khó có thể diễn tả được.
Kiều Nghệ chưa thả lỏng được bao lâu, thì cơn co rút thứ hai đã ấp tới, có lẽ là có kinh nghiệm hơn, nên lần này hổ con ra ngoài rất nhanh.
Sau khi sinh xong, Kiều Nghệ có hơi mất sức nên nằm yên một chỗ.
Thẩm Chi Hủ cẩn thận đặt hai nhóc con đã lau sạch dịch thai tới trước mặt Kiều Nghệ.
“Ngao Ngao, em nhìn xem…”
Kiều Nghệ hơi mở mắt ra, nhìn thấy hổ con chỉ bé xíu bằng móng vuốt của cô, lông trên người còn hơi ướt át, mắt cũng chưa mở, song lại cất tiếng kêu trong trẻo, trông rất đáng yêu khiến trái tim cô tan chảy.
Cô nhìn hai nhóc hổ con bằng ánh mắt dịu dàng, nhớ tới hồi cô còn nhỏ, hổ mẹ thường liếm liếm lông cô. Cô thò cái đầu lớn của mình tới học hổ mẹ, thè cái lưỡi dày của mình từ từ liếm người hổ con.
Hổ mẹ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Sau khi liếm cả hai con một lần, Kiều Nghệ mới nghiêm túc nhìn vào bộ dạng của chúng.
Hai con hổ con chỉ dài khoảng mười centimet, lông trên người còn rất mềm, các sọc ngang trên người cũng khác nhau.
Lấy con bên trái làm ví dụ, nó có nền trắng và các sọc ngang trên thân nó rất nhạt, thậm chí còn nhạt hơn sọc ngang trên người cô nhưng ít ra vẫn có.
Con bên phải đã biến mất hoàn toàn, toàn thân đều là màu trắng, nếu không nhìn kĩ còn tưởng đây là một con mèo con trắng muốt.
Có lẽ nhìn thấy sự mới lạ trong mắt cô, Thẩm Chi Hủ chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo nụ cười nhạt: "Ngao Ngao, bên trái là anh trai, bên phải là em gái."
Đồng tử của Kiều Nghệ hơi co lại.
"Gru gru…" Một trai một gái? Em sinh long phượng thai á!
Vì phấn khích nên chóp đuôi của cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên chiếc đệm mềm mại.
Thẩm Chi Hủ nói tiếp: “Nhìn lông trên người chúng nó xem, có vẻ khi sinh ra không đen nhỉ?”
Kiều Nghệ: "..."
Câm miệng, anh không nói không ai nói anh câm đâu!
Cô trợn mắt liếc Người đẹp ốm yếu, đang định nhìn kỹ mấy đứa con nhỏ của mình thì hai bé đã ngẩng đầu non nớt ré lên. Chúng tuy chưa mở mắt nhưng hình như đã ngửi thấy mùi gì đó, bèn giật giật cái đuôi ngắn ngủn trườn xuống dưới người cô, dụi mũi vào bụng cô tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ trong chốc lát, hai nhóc con đã tìm được thứ mà chúng muốn, lập tức mở miệng ra và mút lấy mút để, còn giơ móng vuốt nho nhỏ giơ lên “bảo vệ thức ăn” của mình.
Đại khái là bởi vì chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên thân thể Kiều Nghệ hơi cứng đờ.
Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của cô, Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu lên sờ đầu cô.
"Ngao Ngao, em thấy mệt sao, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Kiều Nghệ lắc đầu, lúc sinh bé con quả thật rất đau đớn, có điều sau khi sinh đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Bây giờ cô không muốn nghỉ ngơi, trong người tràn đầy cảm giác sảng khoái muốn nhìn bé con thật kỹ.