Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 836 - Chương 836: Bé Hổ Siêu Cute Phô Mai Que Đến Đây!!! (13)

Chương 836: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (13)
"Phụt ——"

"Ha ha ha ha —"

Đám người Cố Hựu Kỳ đang xem không nhịn được cười.

Làm cha mẹ, đáy mắt hai người Kiều Nghệ cũng cười theo.

Nhóc con trắng như tuyết không biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác mà nhìn những sinh vật xung quanh. Cho đến khi nhìn thấy anh trai mình bò dậy rồi bám chặt vào cái bụng mềm mại của mẹ, nó mới dần tỉnh táo lại. Bé “gừ gừ” lên rồi bò qua, bám sát vào người anh trai mình, phía sau còn cảm giác được sự an toàn của mẹ.

Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được thò tới liếm từng đứa một.

Nhóc con dường như cũng rất thích thú khi được mẹ liếm, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng "grao grao" nho nhỏ.

Lúc này Thẩm Chi Hủ đi tới, Kiều Nghệ cũng ngừng liếm láp, dời cái đầu đang chống khỏi hai nhóc con.

Đám nhóc con nhìn thấy một sinh vật hơi khổng lồ đối với chúng đang đến gần, thân hình nhỏ bé của chúng khẽ run nhè nhẹ, lại càng áp sát vào mẹ hơn, cho đến khi chiếc mũi nhỏ hơi giật giật của chúng, như đã ngửi thấy được hơi thở khiến chúng an tâm trên sinh vật khổng lồ, thì thân thể nhỏ bé mới ngừng run rẩy, còn mở to đôi mắt xanh thẫm tò mò nhìn sinh vật này.

Thẩm Chi Hủ dừng lại cách nhóc con hai bước, khoanh chân ngồi xuống và vẫy vẫy tay chào chúng.

"Bé cưng, lại đây."

Anh còn chưa nghĩ ra phải đặt biệt danh gì cho đám nhóc con, nên tạm thời chỉ có thể gọi chúng là “Bé cưng”.

Hai nhóc con không hiểu anh đang nói gì, nhưng có thể cảm giác được trên người anh không có hơi thở nguy hiểm, mà còn khiến chúng cảm thấy an tâm, rồi chúng "grao grao" kêu lên như là đang bối rối có nên qua không.

Kiều Nghệ thấy vậy đã chủ động dùng mũi huých mông đám nhóc con, đưa chúng đến gần Người đẹp ốm yếu.

Chỉ là sau khi rời khỏi nơi mà chúng cảm thấy an tâm nhất, hai nhóc con lại bất chấp việc bối rối, sợ hãi mà lui lại, rồi bám chặt lên người mẹ, nói cái gì cũng không lung lay.

“Hổ con đều nhát gan như vậy sao?” Cố Hựu Kỳ gãi gãi má, tò mò hỏi.

Song song đó, anh ta cũng nhớ lại lần mình gặp Tiểu Nghệ ở căn cứ Hoài Long, anh ta chỉ trêu chọc cô một chút mà cô đã nhe răng chán ghét, so ra thì lớn gan hơn hai nhóc con này nhiều.

"Mới sinh mà cũng phải thôi." Sở Thiên đáp.

Cố Hựu Kỳ nghe xong cũng nghĩ vậy, rồi không lo lắng nữa.

Bên kia, Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày khi không dụ dỗ được đám nhóc con đi tới, rồi anh đi thẳng tới, dưới ánh mắt chăm chú của chúng, anh duỗi ra một ngón tay trên mỗi bàn tay chạm vào đuôi của chúng.

Trải nghiệm mới lạ này khiến hai nhóc con sửng sốt trong giây lát, chúng hơi nghiêng người về phía trước, nhận ra anh sẽ không làm mình bị thương nên mới nghiêng cái đầu nhỏ, chủ động cọ lên đầu ngón tay.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên biết mình không thể sánh bằng Thẩm Chi Hủ được, song họ vẫn vô cùng ghen tị.

Khi nào họ mới có cơ hội chạm vào một nhóc hổ con đây?

Lại một tuần nữa trôi qua, hai bé hổ con lại lớn hơn không ít. Bây giờ tụi nhỏ đã lớn bằng một móng vuốt hổ của Kiều Nghệ, lòng dũng cảm cũng dần dần trở nên lớn hơn theo thân thể.

Ban đầu, tụi nhỏ tràn ngập tò mò và sợ hãi đối với hoàn cảnh xung quanh, lúc nào cũng muốn bám dính vào bên cạnh mẹ mình. Giờ đây, hai chú hổ con đã dám can đảm leo trèo khắp nơi, sau khi thấy hổ mẹ rất giống với mẹ mình thì kêu "grao grao" tiến tới. Chúng dùng cái đầu dụi dụi vào thân thể hổ mẹ, đôi mắt màu xanh đậm tràn ngập vẻ tò mò.

Hai bé con tựa như hai cục bông đến gần, trái tim của hổ mẹ cũng mềm nhũn, lỗ mũi ướt át chạm vào cái đầu nhỏ của chúng nó. Lúc nó đang định liếm, khóe mắt liếc thấy hổ cha đang tràn đầy oán giận, động tác bỗng dưng ngừng lại.

Hổ lớn chừng nào rồi, còn muốn tranh giành sủng ái với bé con của người ta chứ?

Hổ mẹ đang định lườm nó, bé hổ con sọc ngang sáng màu lập tức phát hiện ra sự tồn tại của hổ cha. Ánh mắt màu xanh đậm hơi sáng lên, cố gắng bước bốn chân nhỏ nhắn của mình bò qua đó.

Nó vừa bò vừa kêu, thấy sắp chạm vào móng vuốt của hổ cha, nhưng lại không ngờ hổ cha lại lo lắng lùi về phía sau, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào hổ con.

“Grào!”

Bé con màu sáng có sọc ngang dừng lại tại chỗ, dường như vẫn chưa hiểu tại sao con hổ lớn lại cách xa mình, con ngươi màu xanh đậm hiện tràn ngập vẻ mê man.

“Grào grào...”

Thấy anh trai nhà mình cách xa mình một chút, bé hổ con trắng tuyền không vui, nó lập tức thay đổi phương hướng, thở hổn hển bò về phía anh trai. Nó vừa bò đến nơi đã mệt mỏi ngã đè lên thân thể anh không chút khách khí, toàn thân toát ra hai chữ “thoải mái”.

Bé hổ con sọc ngang nhạt màu bị em gái nhà mình đè đến nỗi kêu "grao grao" loạn xạ. Việc này khiến hổ cha đang trông ngóng ở cách đó không xa sợ hết hồn, vội vàng tiến tới dùng đầu tách bé con đang đè anh trai nhà mình ra.

Động tác của nó rất nhẹ nhàng, có điều bé hổ con trắng tuyền vẫn ngã bịch xuống thảm.

Cũng may Thẩm Chi Hủ đã trải thảm khắp phòng, cho dù hổ con có ngã thế nào cũng sẽ không cảm thấy quá đau đớn.

Thế nhưng bé hổ trắng truyền vẫn sửng sốt, đôi mắt màu xanh đậm giống y hệt anh trai mình ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

Bên kia, bé con có sọc ngang nhạt màu thấy hổ lớn bước tới thì hưng phấn đến nỗi liều mạng vung vẩy cái đuôi. Nó nhân lúc hổ lớn vẫn chưa rời đi mà cố gắng bò đến bên người hổ cha, ôm lấy khuôn mặt to của nó, âm thanh grào grào nho nhỏ thốt ra khỏi cổ họng.

Hổ cha bị thân thể nhỏ thó của hổ con dán vào mặt, lo lắng đến nỗi không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Đôi mắt nhạt màu chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp cầu cứu vợ mình, muốn bà ấy tới giúp đỡ mình.

Nào ngờ lòng dạ hổ mẹ lại sắt đá, lười biếng nằm ở cách đó không xa, nhàn nhã thưởng thức vẻ mặt quẫn bách lúc này của chồng mình.

Lúc này đây, bé hổ con trắng tinh tỉnh táo lại, ngơ ngác quay đầu thì thấy anh trai nhà mình đang ôm mặt con hổ lớn. Có lẽ là nó nhớ đến vừa rồi bản thân bị hổ lớn kia hất ra, lập tức grào grào một tiếng rồi ra sức bò qua.

 


Bình Luận (0)
Comment